[Dịch]Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 2246 : ngươi có phải yêu Nhạc Phong nhi hay không 02
Ngày đăng: 01:59 16/09/19
Lưu Hỏa hầm hừ nói: "Dù sao ta chính là hoài nghi. Ngươi và nàng làm sao lại đúng lúc như vậy, tự nhiên đụng phải?"
Lưu Vân nói: "Ngươi bây giờ không lý trí, ta không tranh chấp với ngươi, ta cùng nàng tại sao trùng hợp như vậy, không có chút nào trùng hợp, là ta vừa vặn theo dõi Doãn Thiếu Đường, muốn xem xem bọn hắn có âm mưu gì, nhìn thấy bọn họ bắt Nhạc cô nương, sau lại cũng là vô tình gặp Nhạc tướng quân, sau đó chúng ta hợp lực cứu Nhạc cô nương ra."
Hắn rất muốn cùng Lưu Hỏa nói cảnh tượng lúc ấy thấy, Nhạc Phong nhi mặc dù bị uy hiếp, nhưng không có bán thiếu gia cùng tiểu thư, cũng không mềm yếu, thậm chí một lòng muốn chết.
Mặc dù trước nàng đã làm một chút chuyện quá phận, mơ ước thiếu gia, hãm hại tiểu thư, chỉ là nàng cũng bị tội nhiều như vậy, cũng có thể triệt tiêu.
Không có người nào là hoàn mỹ.
Hắn còn muốn nói cho Lưu Hỏa, sở dĩ hắn có dũng tới gặp thiếu gia cùng tiểu thư, từ trong bóng râm của mình đi ra, cũng là bởi vì Nhạc Phong nhi khích lệ, mắng tỉnh hắn, hắn cảm thấy mình thật là không có thể mềm yếu như vậy.
Hắn rất muốn giải thích với huynh đệ, để cho bọn họ đều hiểu, Nhạc Phong nhi không hỏng thế kia, nhưng bọn họ hình như bị thành kiến trói buộc, căn bản không muốn thấy được một mặt nàng tốt.
Lưu Hỏa giận đến dậm chân một cái, "Ta không lý trí, không biết ai không lý trí, ta không thèm nghe ngươi nói nữa, ngươi phải là không bỏ được, hãy cùng hắn hồi kinh đi, dù sao chỉ cần ngươi nói, thiếu gia cùng tiểu thư sẽ không cự tuyệt ngươi."
Nói xong, hắn xoay người chạy, dùng sức quá lớn, cánh tay phất cả đám đá, cành hoa.
Sắc mặt Lưu Vân đen tối, gương mặt chán nản.
Tô Mạt vừa định đi ra ngoài an ủi hắn mấy câu, chỉ thấy Nhạc Phong nhi từ một bên ra ngoài, nàng đi tới trước mặt Lưu Vân, dịu dàng nói: "Ngươi...ngươi cần gì vì ta gây gổ cùng thân huynh đệ, ta, không sợ bọn họ hiểu lầm, hơn nữa ta cũng biết rõ, đều là ta không đúng. Ta làm sai qua rất nhiều chuyện, thật xin lỗi Tô tiểu thư."
Lưu Vân lắc đầu một cái, "Mặc kệ chuyện của ngươi. Ngươi vừa không có phạm tội lớn, sửa lại chính là tốt."
Nhạc Phong nhi cười cười, sắc mặt buồn bã, "Ta cũng biết rõ, có lúc làm cho người ta tiếp nhận mình, biết nội tâm mình, là rất khó khăn. Cho nên ta không có ý định cố gắng nữa rồi, cố gắng càng nhiều, bọn họ sẽ cảm thấy ta càng ghét, ta cảm thấy được chỉ cần ta ngoan ngoãn trở lại kinh thành, không khiến người ta hoài nghi, cách xa thị phi, có lẽ tất cả là tốt. Chờ ta trở lại kinh thành, trải qua ngày an tĩnh, mỗi ngày cầu nguyện chúc phúc cho các ngươi, là đủ rồi."
Lưu Vân lòng mền nhũn, dịu dàng nói: "Ngươi cũng không nản chí, mọi người cuối cùng sẽ hiểu ngươi. Trở lại kinh thành khó hoặc không được, đi theo chúng ta sống đầu đường xó chợ có lẽ cũng tốt."
Trong con ngươi Nhạc Phong nhi nước mông mông hàm chứa vô hạn tình ý, có không thôi, có ẩn nhẫn, nàng cắn môi, thở dài, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Ta hiểu biết rõ, cho nên. . . . . . Ta sẽ hảo hảo mà trở về, có lẽ. . . . . . Sau khi trở về, cuộc đời này, ta đều sẽ không gặp ngươi nữa."
Giọng nói của nàng u oán, uyển chuyển hàm xúc chí cực.
Lưu Vân chợt ngước mắt nhìn nàng, "Vì sao?"
Nhạc Phong nhi buồn bã cười một tiếng, "Ngươi...ngươi chẳng lẽ còn không hiểu sao?"
Nàng quay lưng đi, cúi đầu, thắt vạt áo của mình, "Ta, chẳng lẽ ngươi quên mất dưới vách núi liều chết cứu giúp sao? Ta...ta lại không thể quên được, cõi đời này, từ xưa tới nay chưa từng có ai chịu đối với ta tốt như vậy, thế nhưng lại. . . . . . Sẽ vì ta đi chết. Cả đời này, ta nơi nào còn quên mất đi. Chỉ là, ngươi yên tâm, ta hiểu biết rõ nên làm như thế nào. Ta sẽ không si tâm vọng tưởng, ta hiểu biết rõ ta không xứng với. . . . . . Ngươi đừng lại vì ta theo chân bọn họ cãi nhau, ta rời khỏi rồi, tất cả đều tốt."