Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 10 : Dung Gia Mậu tới cửa nói xin lỗi

Ngày đăng: 22:22 21/04/20


Edit by JuuSan



Ánh mặt trời ánh vàng rực rỡ chiếu trên đất, tại cửa Lạc Phủ, một bóng người ngồi trên mặt tuyết, lưng dựa vào cửa, rụt rè nhộn nhạo, xoa xoa tay thở ra một hơi.



Thời tiết lạnh này mà than củi lại không có nhiều, năm trước còn có thể dùng than để sưởi ấm, nhưng nghe người ta nói năm nay Đại phu nhân ngại chi tiêu lớn, than củi cho chỗ viện của lão phu nhân giảm phân nửa, hại ban ngày bọn hắn không dám dùng than để sưởi ấm, chỉ có thể tìm vài cành cây khô xung quanh đốt lên một đống lửa nhỏ, đốt xong thì tự thân dậm chân trên bậc thềm dập tắt.



Thấy hai chiếc xe ngựa càng ngày càng gần, người gác cổng liền gõ cửa: “Đại gia trở lại, phía sau còn có một chiếc xe ngựa, giống như Dương phủ có người đến.”



Sau cửa lộ ra một cái đầu, nhìn hai chiếc xe kia một chút, “Ồ” một tiếng, gật đầu: “Đúng là xe ngựa của Dương gia.” Một gã hạ nhân thân gầy gò chạy nhanh ra, ân cần vén màn lên: “Đại gia, Đại phu nhân!”



Gương mặt Lạc Đại phu nhân trầm đen bước xuống xe, hồi nãy trên đường về, Lạc Đại gia ngồi bên cạnh cứ oán trách nàng không nên để Dương Bảo Trụ mang Gia Mậu về phủ nhận lỗi: “Còn chưa nói Bảo Trụ là cháu ngoại của chúng ta, vị Dung Đại thiếu gia kia là cháu ngoại của Dương lão phu nhân, nghe nói là một đứa nhỏ hơn người, ngươi cũng dám để người ta về phủ nhận lỗi hả?”



"Vốn hắn phải làm như thế.” Lạc Đại phu nhân tức giận, nghĩ đến ở Sảnh đường, Gia Mậu dám chống đối với chính mình: “Ông không thấy cái khuôn mặt của vị Dung thiếu gia kia đâu, dám dùng tay chỉ mặt ta đấy!” Lạc Đại phu nhân sinh ra trong gia đình thương nhân, từ nhỏ đã được nuông chiều, lại mang theo của hồi môn phong phú gả đến Lạc gia, ai thấy nàng cũng là khuôn mặt tươi cười, đầy ý nịnh nọt sao? Nhưng hôm nay bất chợt chui ra một thằng nhãi ranh, không chút sợ hãi nào mà hung hăng với nàng, tất nhiên Lạc Đại phu nhân vô cùng tức giận, vô luận như thế nào cũng phải ép tới cùng.



"Ta còn có chuyện cầu Dương lão phu nhân đây!" Lạc Đại gia thấy Lạc Đại phu nhân còn chưa hiểu, trong lòng cũng căm tức, hai năm hắn làm Thôi quan, luôn muốn được thăng làm Huyện lệnh, mặc dù chỉ là quan thất phẩm, nhưng dù sao trong mắt người khác cũng có chút hơn người. Lại nói, so với một Thôi quan, thì Huyện lệnh dễ tạo ra thành tích hơn, vài năm khảo hạch hạng ưu, vậy thì có thể vững vàng đi lên.



Đặt ở một đời của tằng tổ phụ hắn, Lạc gia cũng không đến mức không cốt khí như vậy, nhưng trải qua hai đời của Tổ phụ và phụ thân hắn, hắn mới tuyệt vọng phát hiện, Lạc Đại gia hắn phải luân lạc đến nỗi phải đi đút lót người khác. Thời điểm Lạc gia phong quang, hắn không thấy, bây giờ hắn chỉ có thể toàn lực chống đỡ cho Lạc phủ, miễn cưỡng làm tham mưu cho Tri huyện cửu phẩm ở Nghiễm Lăng, rồi chịu đựng vài năm mà lên được chức Thôi quan kia. Nhị đệ, Tam đệ một mực ở trong Thư viện đọc sách, chuẩn bị khoa cử, nhưng đến bây giờ bọn họ có ai đậu cử nhân? Vậy Lạc gia muốn hưng thịnh trở lại, phải đợi đến lúc nào á!
Lạc Đại phu nhân nhìn nhìn áo choàng Sỉ La Ni màu tím, vô cùng thương tiếc, do dự mở miệng: “Nhưng, mẫu thân, màu sắc áo choàng này không thích hợp lắm với bé gái…”



"Chỉ cần Tương Nghi muội muội không ngại, thì không có gì là không thích hợp cả.” Gia Mậu nghiêng đầu nhìn Tương Nghi: “Ta cảm thấy không tệ, Bảo Trụ ca ca cảm thấy thế nào?”



Dương Bảo Trụ gật đầu: “Ta cũng thấy Tương Nghi mặc rất đẹp mắt, rất trầm tĩnh, giống như đóa hoa sen trắng lộ ra một chút bóng xanh vậy.”



Gia Mậu nghe, liên tục gật đầu: “Học vấn của Bảo Trụ ca ca thật tốt mà,, sau khi trở về Giang Lăng, ta nên tích cực đọc sách mới được, giống như ca vậy, mở miệng ra là văn chương không.”



Tương Nghi khẽ mỉm cười đứng ở đó, nghe được Gia Mậu nói những lời này, nhẹ nhàng thở ra một hơi, kiếp trước Gia Mậu thích nhất chính là buôn bán gảy bàn tính, không thích đọc sách. Mới bắt đầu chàng giúp phụ thân mình quản lý Kim Ngọc Phường, về sau Dung lão thái gia được phong làm Trường Ninh Hầu, cả nhà dời tới kinh thành, từ đó chàng mới bị bắt buộc đến Quốc Tử Giám đọc sách.



Tâm trạng tốt liền nghĩ đến việc đọc sách? Cũng có thể là Dương Bảo Trụ kích thích chàng đi. Mắt Tương Nghi nháy một cái, lông mi bay múa, giống như cánh bướm vậy…. Bất kể thế nào, Gia Mậu và nàng, từ đầu đến cuối cũng không phải là người cùng thế giới, chàng thích đọc sách cũng tốt, thích làm ăn buôn bán cũng được, đời này kiếp này, chính mình phải tự tính toán cho mình, phải đem cuộc sống của mình trải qua yên ổn mới là quan trọng nhất.



"Tương Nghi, đi, dẫn chúng ta đến viện của muội đi. Mấy ngày trước, khi ta đến, nghe nói muội bị bệnh, nên không thể thấy muội được.” Dương Bảo Trụ đi tới, kéo tay Tương Nghi, Gia Mậu không cam lòng đi phía sau, cũng nắm lấy tay còn lại của nàng, Phương ma ma vội vàng chụp lấy đôi bao tay của Tương Nghi: “Đừng gấp, bao tay này chính là làm bằng lông hồ ly trắng đấy, lỡ rớt xuống đất dính bụi thì khó coi lắm.”



Lạc lão phu nhân hòa ái dễ gần, nhìn Tương Nghi: "Nghi Nha Đầu, còn không mau đưa biểu ca ngươi và Dung Đại thiếu gia đi vòng vòng chơi.”