Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 131 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Giữa ban đêm yên tĩnh vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, 4 5 tráng hán quỳ sụp xuống đất, khổ khổ cầu khẩn Phương tẩu: “Vị đại tẩu này, chúng ta không muốn ăn bản đao điện, cũng không muốn ăn canh hoành thánh, xin tẩu thả chúng ta đi !”



Phương tẩu cười lạnh một tiếng: “Tha các ngươi đi? Ai biết các ngươi sẽ chơi cái trò gì?” Nàng đưa tay điểm huyệt đạo mấy người: “Tối nay các ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, ai cũng đừng nghĩ động, sau này thấy thuyền của chúng ta, đừng nghĩ vô lễ!”



Tương Nghi hé rèm ra một chút, cất giọng nói: “Nghe giọng của các ngươi không giống người đại chu chúng ta, đến đại chu lại còn làm càn như thế! Các ngươi muốn tìm ai, đi báo quan người bị thất lạc là được, cần gì phải tới quấy dân! Sau này dù là thấy thuyền ai, cũng không cho vô lễ, biết không?”



Giọng của tiểu cô nương non nớt dịu dàng mềm mại, giống như chuông bạc vang vọng ở yên tĩnh trên mặt sông, vài người quỳ đó ngạc nhiên nhìn khoang thuyền, không nghĩ tới chủ của đại tẩu hung mãnh này, chỉ là một cô bé nho nhỏ, thật không biết lai lịch của nàng thế nào, tuổi nhỏ như vậy đã có thể nói ra lời trật tự rõ rang thế này.



Phương tẩu nói với chủ thuyền: “Chúng ta sẽ không qua đêm trên bến cảng với đám người này.” Đưa tay tháo túi đựng cung khảm sừng và tên của mấy người, Phương tẩu cười một tiếng: “Trong đây ngược lại có một cây cung tốt, không bạc lấy làm, chỉ sợ cũng có thể bán mấy đồng tiền bạc.”



Người chèo thuyền vội vàng huy mái chèo, nước gợn đẩy thuyền từ từ đi vào trong sông, lòng sông trong phản chiếu trăng sáng bị rung động, lại vỡ không còn ra hình dạng gì, khắp nơi trên mặt sông đều là ánh trăng, ngân quang diễm diễm.



Trong khoang thuyền, thiếu niên kia quỳ xuống trước mặt Phương tẩu, dập đầu với nàng: “ Đa Tạ đại tẩu cứu ta một mạng.”



Phương tẩu thần sắc lạnh nhạt: “Ngươi nên cảm ơn Cô Nương chúng ta, nếu nàng không cho ta cứu ngươi, ta nhất định sẽ không xuất thủ.”



Thiếu niên kia ngẩng đầu lên nhìn Tương Nghi, trong mắt có thần sắc cảm kích: “Ca Lạp Nhĩ cám ơn tiểu thư!”




Ca Lạp Nhĩ chắp tay nói: “Đại tẩu, ân tình của các ngươi Ca Lạp Nhĩ ghi ở trong lòng, sao có thể tham càng nhiều?” Hắn đã gây phiền toái cho người ta, làm sao có thể để cho phiền toái này một mực đi theo các nàng? Hắn nhận hà bao, cõng bọc quần áo trên lưng, vội vã xuống thuyền, chạy thật nhanh trên con đường kia.



Phương tẩu nhìn bóng lưng Ca Lạp Nhĩ, như có điều suy nghĩ lẩm bẩm tên của hắn: “Ca Lạp Nhĩ? Chỉ sợ là cái tên giả thôi!”



Cung khảm sừng nàng lấy xuống từ trên người mấy người kia, cung cũng không là vật kiện tầm thường, đặc biệt là cung khảm sừng của đầu mục kia, bên trên còn khảm đủ loại bảo thạch. Phú gia Bắc Địch? Hộ viện nhà nào phú lại dùng nổi cung khảm sừng như vậy? Phương tẩu suy nghĩ một chút, chỉ sợ là hộ vệ thủ hạ người đứng đầu một tộc cũng dùng không nổi Cung tốt như vậy.



Trong nội tâm nàng suy nghĩ một chút, trở lại Hoa Dương thì phải lập tức nói cho Dương lão phu nhân chuyện này, mặc dù đại chu và Bắc Địch có nhiều năm không động binh đại quy mô, nhưng tiểu đả tiểu nháo trên biên cảnh vẫn có. Nếu Bắc Địch có đại động tĩnh, chỉ sợ quan hệ đại chu và Bắc Địch có thể sẽ không an bình giống như mấy năm nay.



Lúc trước Dương lão thái gia trấn thủ biên quan tây bắc, từng được Hoàng thượng Phong làm Uy Vũ đại tướng quân, chỉ là sau đó Dương lão phu nhân chán ghét vòng sinh hoạt quý nhân kinh thành, muốn về Nghiễm Lăng trồng hoa nuôi cỏ, Dương lão thái gia mới từ quan đi theo bà. Năm ngoái trong kinh có chút biến hóa, Hoàng thượng mật chiếu gọi lão thái gia về, Dương lão phu nhân lo lắng an nguy lão thái gia, cũng đi về kinh thành theo, giờ ở trong cung tạm thời không biến hóa, chỉ sợ bên Bắc Địch sinh chiến sự, chỉ sợ lão thái gia lại xin đi tây bắc.



Phương tẩu một mực ở nhìn mủi thuyền, cho đến khi bóng dáng Ca Lạp Nhĩ biến mất trong đêm tối mịt mờ mới vòng về.



Trong khoang thuyền một mảnh yên tĩnh, tiếng hít thở nhỏ xíu nghe rõ ràng, Phương tẩu ngồi xuống bên cửa sổ thuyền, nhìn giường nhỏ đối diện, Tương Nghi và Hoàng Nương Tử ngủ một giường lớn, gấm chăn đỏ thẫm che phủ hai người nghiêm nghiêm thực thực, chỉ có một chút tóc đen còn lộ ra ngoài, hai người ngủ rất sâu, ngay cả người cũng không có lật.



Phương tẩu cười một tiếng, Cô Nương thật là nhu thuận, một chút yếu ớt cũng không có, làm cho người nhìn mà lòng thương yêu thương tiếc nàng.