Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 134 :

Ngày đăng: 22:24 21/04/20


Tháng ba, khí trời dần dần ấm đứng lên, núi xanh, lá xanh, Hoa nở.



Mặt trời mới lên lười biếng chiếu vào bảng hiệu Trà Trang Thúy Diệp, bốn chữ to màu xanh trên đế vàng đậm hàm chứa cổ ý sâu kín, cửa trà trang đã nở, bọn tiểu nhị đang mang trà vừa mới nhập vào sắp xếp ra ngoài.



Lúc bọn Tương Nghi đi Động Đình, Tần ma ma ở Hoa Dương đã phát thiếp mời cho các phú gia Hoa Dương, chú thích ngày mùng 5 tháng 3 Trà Trang Thúy Diệp sẽ làm tiệc trà đầu xuân, hôm nay đầu năm, Tương Nghi để cho bọn tiểu nhị bày ngoài cửa hàng mấy gian hàng, bày đủ loại lá trà trong cửa hàng ra ngoài một ít, hấp dẫn người đi đường trên đường tới xem.



Năm ngoái trong Trà Trang Thúy Diệp bán phần lớn là lá trà thượng phẩm, lần này Tương Nghi nhập vào mười bảy mười tám loại trà trung phẩm, thứ nhất có thể để cho người so sánh sự khác nhau giữa trung phẩm và thượng phẩm, lại nói cũng muốn tóm lấy bộ phận khách hang là người bình thường của Hoa Dương.



Phú gia mỗi một châu quận đích, nhiều nhất chỉ chiếm một số dân bản xứ, mà dân cư thông thường, chiếm hơn một nửa, Tương Nghi biết mình phải nhắm vào một nửa người này, không thể chỉ nghĩ đến làm ăn trên đầu người ta.



Người trên phố Đông càng ngày càng nhiều, trước Trà Trang Thúy Diệp bu đầy người rất nhanh.



Các lão gia cầm thiếp mời nghênh ngang đi vào Trà Trang Thúy Diệp, bên trong có đủ loại nghệ thuật uống trà đang chờ bọn họ, người đi trên đường không tránh được nghỉ chân ngắm nhìn, nghiêm túc nghe tiểu nhị nước miếng văng tung tóe nói về đặc sắc lá trà, còn bất chợt yêu cầu đảo chung trà nếm thử một chút.



Liên Kiều đứng ở cửa lớn tiếng thét: “Đảo chung trà tự nhiên có thể, chỉ là chúng ta Trà Trang Thúy Diệp bán đều là mặt hàng thượng phẩm, một ly trà sẽ không ít tiền nhé! Cô Nương nói, trà đã nhiều ngày tự nhiên phải cho nhiều chút ưu đãi, trà thượng phẩm đều chỉ muốn năm mươi đồng tiền một ly...”



“Trà thượng phẩm? Trà thượng phẩm nào?” Có người hô lên: “Đi quán trà uống, năm đồng tiền là có thể một ấm lớn!”



“Quán trà có Kim Tuấn Mi, Long Tỉnh Tây hồ cho ngươi uống hả?” Liên Kiều bĩu môi: “Nếu các ngươi bỏ qua cơ hội, cả đời cũng không uống được rồi.”




“Nhanh, mau mau lấy một ít thức ăn tới cho hắn, lấy chút nước tới.” Tương Nghi vội vàng phân phó Liên Kiều, nếu thật là đói chóng mặt rồi cũng còn tốt, cho ít thứ ăn cũng được, chỉ sợ là bị bệnh rồi, vậy thì phiền toái.



Liên Kiều cầm chút cháo loãng tới, cầm chút đường phèn, hơi nóng tỏa ra, múc đến trong miệng Ca Lạp Nhĩ. Ca Lạp Nhĩ đảo cũng phối hợp, cái thìa đến bên môi, còn biết hơi hơi há miệng ra, không một trận, nửa chén cháo loãng nhỏ vào bụng của hắn.



“Không phải Cô Nương cho ngươi bạc?” Chờ Ca Lạp Nhĩ tỉnh lại, Phương tẩu trách cứ hắn một câu: “Làm sao lại đói thành bộ dáng này? Hai mươi lượng bạc tính toán tỉ mỉ, chỉ sợ là đủ tiêu xài hơn nửa năm đây!”



Ca Lạp Nhĩ xấu hổ nói: “Qua mấy ngày, bạc bị người đánh cắp, ta cũng không biết là ở nơi nào.”



Hắn mất bạc, nhất thời không tìm được đường ra, cơ hồ muốn nhảy xuống sông tự vận, nhớ lời Tương Nghi nói, một người phải sống thật tốt, mới có thể đi báo thù, dù sao mình phải có tánh mạng mới được. Nghĩ tới nghĩ lui, Ca Lạp Nhĩ quyết định muốn tới tìm vị tiểu thư cứu mình kia.



Mặc dù hắn không biết tên họ Tương Nghi, nhưng nghe nhà thuyền kia nói là tới từ Hoa Dương, đi tiệc trà Động Đình, hắn tập trung tinh thần hỏi tới Hoa Dương, trung gian đi không ít đường quanh co, cuối cùng là đến Hoa Dương.



Sau khi đến thành Hoa Dương, Ca Lạp Nhĩ vô kế khả thi, hắn không biết tên họ Tương Nghi, thành Hoa Dương lớn như vậy, đi đâu mà tìm? Hắn lung tung không có mục đích vòng rồi lại vòng ở đầu đường, đi tới Trà Trang Thúy Diệp, thấy mọi người đang mua trà, bỗng nhiên nhớ chủ thuyền kia nói vị tiểu thư kia đi tiệc trà Động Đình, trong lòng do dự thời gian thật dài, muốn đuổi đến đến bên trong đi xem một chút.



Ca Lạp Nhĩ cúi đầu nhìn mình, quần áo lam lũ, vạn nhất vừa đi vào đụng phải người làm sao bây giờ? Đang do dự, đột nhiên trên trời hạ xuống mưa lớn làm toàn thân hắn ướt sũng, vừa lạnh vừa đói, không có lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể ôm tâm trạng thử nhìn một chút đi vào Trà Trang Thúy Diệp, muốn nhìn xem vị tiểu thư kia kết quả có ở đó bên trong không.



“Cũng còn may, rốt cuộc ta tìm được ngươi.” Ca Lạp Nhĩ nở nụ cười, mặt đầy ánh mặt trời.