Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 176 :

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


“Vô sỉ!” Liên Kiều giận đến siết chặt quả đấm: “Cô nương, chúng ta đuổi theo, đánh tên họ Lư kia một trận, để cho hắn mau mau cút ra ngoài!”



Tương Nghi lắc đầu một cái: “Liên Kiều, đừng xúc động, chuyện này còn chưa bắt đầu mà, sao có thể đuổi Lư Thành đó đi?”



“Cô nương, ngài có ý gì?” Liên Kiều khó hiểu nhìn Tương Nghi: “Loại người đồi bại này, còn phải hạ thủ lưu tình sao?”



“Ngươi ngẫm lại xem, đây chính là cơ hội tốt họ đưa tới, sau này ta có thể danh chính ngôn thuận chặt đứt lui tới với bên này. Bị người như vậy tính toán, ta không chỉ phải hàng năm ngoan ngoãn đưa quà lễ gì đó tới, còn bị người chỉ lưng nói xấu?” Tương Nghi cười cười, nàng đã sớm không muốn tới nhà ngoại nhìn sắc mặt Tiền Lư thị, mặc dù Tiền lão thái gia đối với nàng không tốt cũng không xấu, nhưng mà có ông chống đỡ trong bóng tối, Tiền Lư thị mới dám phách lối như vậy.



Đang nghĩ đến lúc nào mới có thể không liên hệ với nhà ngoại, không nghĩ tới Tiền Lư thị dĩ nhiên tự đưa chuôi tới cho mình. Cho dù Hạ thị không để cho nha hoàn tới lộ ra tin tức, chẳng lẽ Phương tẩu còn không đối phó được tên đăng đồ tử Lư Thành này sao? Tương Nghi cười một tiếng với Ngân Tử: “Đa tạ ngươi tới báo tin, thay ta cám ơn mợ cả, cứ nói ta biết rồi, sẽ để ý.”



“Cô nương, ngài chuẩn bị làm sao bây giờ?” Phương tẩu đứng một bên, rất hài lòng nhìn Tương Nghi, trải qua mấy năm, Cô Nương là càng ngày càng trầm ổn, giờ biết rõ có người muốn hại nàng, một chút hốt hoảng cũng không có.



“Phương tẩu, ta cảm thấy được cơ hội này khó có được, không thể bỏ qua.” Tương Nghi cười: “Chúng ta lại xem Tiền Lư thị kia định làm thế nào, đến lúc đó chúng ta lại hành sự, dù thế nào, hôm nay ta cũng phải đoạn tuyệt với nhà Ngoại.”



Lúc Liên này Kiều mới tỉnh ngộ lại, thở dài nói: “Cô nương, đoạn Lạc gia, lại ném Tiền gia, chỉ một mình ngài rồi!”



“Chẳng lẽ Tiền gia có cho ta chỗ tốt gì hay sao? Thời thời khắc khắc chỉ nhìn chằm chằm mấy cửa hàng của ta, nghĩ hết biện pháp dựa vào ta đào bạc dùng. Giờ tuổi tác Tiền Mộc Tín còn nhỏ, chờ hắn lớn, còn không biết Tiền Lư thị kia sẽ nghĩ ra cách gì mưu hại ta.” Ánh mắt Tương Nghi kiên định nhìn về trước: “Những cô nhi kia còn sống tốt, huống chi bên cạnh ta còn những người nhà biết nóng biết lạnh như các ngươi.”


Thức ăn nàng muốn Liên Kiều lấy nhiều chút cho nàng, giả bộ ăn ăn uống uống, trên thực tế một chút cũng không nhúc nhích, chịu đựng một bữa không ăn cơm cũng không có gì, ít nhất bảo đảm an nguy của mình lại nói. Tương Nghi cười cầm đũa đẩy tới đẩy đi trong chén, chỉ là không ăn, Tiền Nhã Chi ngồi cùng nàng thấy hơi lạ, nhìn nàng một cái: “Nghi muội muội, muội đây là đang làm chi?”



Tương Nghi thấp giọng nói bên tai nàng: “Tỷ chớ để ý ta, chờ chút xem kịch vui là được.”



Dùng cơm không lâu, nước trà dâng lên, lại là ma ma quản sự dẫn Tương Nghi tới bưng mâm trà, một chén một chén đưa nước trà đến trong tay khách. Tương Nghi mới cầm chung trà, thì nghe ma ma kia cười nói: “Nghe người mua trà nói, trà này là Hoa Dương xuân đi ra từ Trà Trang Thúy Diệp đó, Lạc tiểu thư phẩm phẩm xem, có phải Hoa Dương xuân chính tông không.”



Thấy ánh mắt ma ma kia chẳng qua là liếc mình, Tương Nghi cười nâng ly trà lên đến, dùng tay áo che kín miệng, làm ra tư thế nhấp trà, chốc lát mới buông chung trà xuống, gật đầu một cái nói: “Là của Trà Trang ta, mùi vị rất chính, không sai được.”



“Hóa ra đây là Hoa Dương xuân, ta nếm thì thấy mùi vị quả nhiên tốt.” Có tiểu thư ngồi cùng bàn kinh ngạc nhìn một cái, nhìn Tương Nghi cười: “Lạc tiểu thư thật đúng là giỏi quá.”



Tương Nghi cười cười: “Đều có người giúp ta thôi.”



Liên Kiều cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai Tương Nghi: “Cô nương, ma ma kia đi xa mấy bước, nhưng ánh mắt kia như cũ ở trên thân thể ngài, phân nửa cũng không chịu buông lỏng.”



Xem ra bên trong nước trà này đúng là có vấn đề rồi. Lại dùng Hoa Dương xuân, đúng là chịu tốn tiền vốn, mình không làm bộ làm tịch phối hợp một chút, phần khổ tâm này của Tiền Lư thị kia sẽ uổng phí. Tương Nghi lấy tay đỡ đầu, yếu ớt hừ một tiếng: “Sao ta lại hơi choáng váng đầu, Liên Kiều, dìu ta đứng lên, chúng ta chuẩn bị về.”



Trong góc chui ra một người đến, duỗi tay vịn chặt nàng: “Biểu tiểu thư, ngài là muốn nghỉ ngơi phải không? Sau giờ ngọ ngày xuân là hơi mất sức, xuân mệt xuân mệt, tuổi nhỏ cũng tham ngủ, lão bà tử dẫn ngài đi vào trong buồng nghỉ ngơi chốc lát, tinh thần tốt rồi lại đi khách sảnh xem cuộc vui.”