Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 179 :
Ngày đăng: 22:25 21/04/20
Tri phủ Hoa Dương ba năm đổi hai người, Tri phủ bây giờ họ Giang.
Hai năm trước Đàm tri phủ đã đi, nghe nói là thành tích không tốt lắm, câu oán hận của dân chúng chồng chất, không biết bị người hiểu chuyện nào viết mật thư, vòng hai ba vòng đưa cho Lại bộ, Đàm tri phủ nghe nói có người tấu hắn, lòng tràn đầy hoang mang, ký thác không ít quan hệ mới giải quyết chuyện này, bị điều đi một nơi khác tương đối xa nhậm chức, trước khi đi, Đàm tri phủ còn đặc biệt đến tìm Tương Nghi, ký thác nàng nói tốt với Dương lão phu nhân, xem qua một năm rưỡi nữa có thể chuyển lên hoặc là điều đến chỗ nào giàu có và đông đúc.
Sau Đàm tri phủ tới một Lưu tri phủ ác hơn, vừa lên bổ nhiệm thì mưu đồ muốn vớt chỗ tốt từ trên người dân chúng Hoa Dương. Hắn điều tra những nhà có tiền trong Hoa Dương, thấy Tương Nghi là một nữ cô nhi, chắc dễ khi dễ, truyền nàng qua, bảo là muốn họp bọn cùng Tương Nghi làm ăn.
Trà Trang Thúy Diệp và vườn trà, hàng năm hầu như có thể kiếm hai ba trăm ngàn lượng bạc, hắn vừa vào, thì muốn chia bạc đi, Tương Nghi quả thực không cam lòng. Chẳng qua là cánh tay xoay không qua bắp đùi, nàng chỉ có thể ngoài mặt cười nói: “Chúng ta vốn làm ăn nhỏ sao Lưu đại nhân lại nhìn trong mắt? Mỗi ngày Lưu đại nhân công vụ bề bộn, nào có tinh lực tới họp bọn mở cửa hàng với ta? Lưu đại nhân, chỉ sợ làm quan liên thương... Triều đình cũng sẽ không chấp thuận?”
Lưu tri phủ kia không nghĩ tới tiểu cô nương này lại không mềm không cứng cự tuyệt, trong lòng rất căm tức, tiền hắn kiếm từ mấy nhà giàu Hoa Dương không nhiều lắm, cũng đưa ra cái yêu cầu này, mấy nhà khác cũng cắn răng nói để cho hắn nhập cổ, chỉ là hàng năm ba bảy, Lưu tri phủ cầm ba, họ cầm bảy.
Trên thực tế Lưu tri phủ này muốn há mồm chờ sung rụng, không ra tiền vốn, cầm bạc không, có thể chia ba trong lòng cũng bằng lòng, hiệp thương với mấy nhà, hàng năm này vài chục vạn lượng bạc cũng không buồn.
Đang lúc đắc ý, không nghĩ tới đụng cái đinh mềm chỗ Tương Nghi, Lưu tri phủ rất tức giận, tiểu nha đầu này lại không biết phải trái, mình phải nghĩ cách, để cho Trà Trang Thúy Diệp của nàng đổi họ mới được! Hắn nhìn Tương Nghi cười lạnh: “Nếu Lạc tiểu thư không muốn để cho bản phủ tới học buôn bán, vậy coi như xong, chẳng qua là đến lúc đó Lạc tiểu thư ngàn vạn lần chớ hối hận!”
Lưu tri phủ bỏ những lời này, hoàn toàn là lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, Tương Nghi ngồi đó, cũng không kinh hoảng, cười nhạt: “Lưu đại nhân, ngài cứ chuyên tâm vụ công tốt, làm ra thành tích, có thể được cất nhắc, so với làm ăn này không biết tốt hơn bao nhiêu!”
Nhìn mặt mũi Lưu tri phủ, Tương Nghi chỉ cảm thấy chán ghét, nàng vốn mang theo lá trà thượng hạng tới thăm Lưu tri phủ, không lường được hắn lại sẽ đòi hỏi nhiều, trực tiếp hỏi nàng muốn bạc, so với hắn, Đàm tri phủ cũng coi như là một quan tốt rồi.
Trên đường có không ít người xem náo nhiệt, nhưng cũng chỉ nhìn xa xa, ai cũng không dám tới, trong cửa hàng đối diện có một chưởng quỹ nhiệt tâm cao giọng kêu với Ca Lạp Nhĩ: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi đi theo các lão gia quan sai đi! Nói với Tri phủ đại nhân, chúng ta cũng có thể làm chứng thay ngươi, ngươi ở Hoa Dương này lâu như vậy, căn bản không có đi ra ngoài!”
Ca Lạp Nhĩ lắc đầu một cái: “Không được, ta phải giúp Lạc tiểu thư trông coi Thúy Diệp Trà Trang, muôn ngàn lần không thể bị tiểu nhân thừa lúc vắng mà vào.” Hắn dùng cây gậy chỉ chỉ một đám nha dịch kia, nghiêm nghị quát lên: “Ai dám đi lên, ta thấy một người đánh một người, ngàn vạn lần chớ trách ta không nói sớm! Không sợ chết thì lên đi!”
Bọn nha dịch thấy Ca Lạp Nhĩ như hổ sinh uy vậy, ai cũng không dám áp sát đến, vài người thương lượng một chút, có một kẻ về xin phép Lưu tri phủ.
Nhận được bẩm báo này, Lưu tri phủ giận đến nửa ngày không nói ra lời, hắn đã quyết định muốn ép bạc ra từ trên người Tương Nghi, thật không nghĩ đến lại gặp xương cứng, Ca Lạp Nhĩ kia rất làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhíu mày lại: “Mau mau, đi gọi hết nha dịch trong phủ qua, bản phủ tự mình mang người tới xem xem, nhìn xem tạp chủng dị tộc đó còn dám giương oai không!”
Nha dịch trong phủ nha kêu hết cũng chỉ năm mươi sáu người, nhưng Lưu tri phủ cảm thấy đây cũng dư dả rồi, hắn dương dương đắc ý ngồi lên kiệu quan, để cho người giơ bảng hiệu yên lặng tránh đường, lung la lung lay đến phố đông. Xuống kiệu quan, Lưu tri phủ thấy Ca Lạp Nhĩ đứng đó, sau lưng lộ ra một góc xiêm y màu tím nhạt, bên đầu vai còn lộ ra một búi tóc, bên trên có cây trâm lóe sáng, trong lòng biết rõ Tương Nghi đứng sau lưng Ca Lạp Nhĩ, hắn âm trầm cười một tiếng: “Lạc tiểu thư, ngươi tốt nhất thức thời, để cho thủ hạ của ngươi mau để cây gậy xuống, nếu không đến lúc đó tội của ngươi càng nặng thêm.”
Tương Nghi đi ra từ sau lưng Ca Lạp Nhĩ, cười một tiếng với Lưu tri phủ: “Lưu đại nhân, lối ăn này của ngươi thật khó coi, nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ, ta bảo đảm đến lúc đó người chịu tội là ngươi.”
Lưu tri phủ nghe lời nói này, giận đến da mặt đều biến thành màu tím đậm, quơ tay múa chân nhìn bọn nha dịch nói: “Mấy chục người các ngươi ngây ngô đứng làm chi? Đồng thời xông lên, còn không bắt tạp chủng dị tộc kia lại? Nhanh tiến lên cho bản phủ! Ai bắt được tặc tử Bắc Địch kia, bản phủ thưởng lớn!”
Nha dịch bên người Lưu tri phủ nghe lời này, bắt đầu hơi rục rịch, Tương Nghi thấy tình thế không ổn, lớn tiếng hét lên một tiếng: “Lưu tri phủ, làm người phải lưu đường lui cho mình, bây giờ ngươi dồn ép không tha, đến lúc đó chớ có ngay cả cơ hội khóc cũng không có!” Thừa dịp Lưu tri phủ thoáng sửng sờ suy nghĩ lời của nàng, Tương Nghi nói khẽ với Ca Lạp Nhĩ: “Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước!”
“Biết!” Ca Lạp Nhĩ đột nhiên phát lực, chân khẽ chạm đất, cả người giống như một con chim lớn bay qua chỗ Lưu tri phủ.