Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 184 : Lạc Tương Nghi mang theo người hầu vào kinh

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Một chiếc thuyền lớn xuôi theo dòng nước, tiếng mái chèo bì bõm, hòa vào gió xuân, sơn thủy mien man, hai bờ song là hoa nở trải dài, đứng trên boong thuyền, nhìn cảnh sắc bay loạn hai bênbờ, có sự thoải mái nói không nên lời.



Gió xuân thổi làm dao động mặt nước trước mắt Tương Nghi, lại nhẹ nhàng kích thích tiếng lòng của nàng, cúi đầu nhìn dòng chảy trên mặt sông, lòng của nàng không thể bình tĩnh. Sau khoang truyền tới tiếng đàn đầu ngựa du dương, Tương Nghi thò đầu nhìn, chỉ thấy mặc thiếu niên xiêm y màu xanh lam kia đang ngồi dựa vào thành thuyền, một tay đè xuống dây đàn, một tay đang chậm rãi kéo.



Âm luật chảy xuống theo cung đàn hết sức thê uyển, lại mang đượm phong tình thảo nguyên, chắc là lúc này hắn đang nghĩ tới ngoài quê hương ngàn dặm? Tiếng đàn kia thanh lệ, không vui vẻ như đàn cổ Hoàng Nương Tử dạy, mang theo một chút tục tằng, vẫn ẩn chứa triền miên như trước.



Người Liên Kiều mặc quần áo màu đỏ ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn thiếu niên đang kéo đàn kia, yêu thương trong mắt thiếu nữ lóe sang như trân châu, lăn theo dây cung.



Tương Nghi kéo ống tay áo Phương tẩu, tỏ ý bảo nàng nhìn qua bên kia, Phương tẩu nhìn thiếu niên chuyên chú kéo đàn và thiếu nữ chuyên chú nghe đàn, trên mặt lộ ra nụ cười: "Nhìn như vậy, hai người là rất xứng đôi."



Mặc dù Phương tẩu cảm thấy Ca Lạp Nhĩ thích Tương Nghi, nhưng Liên Kiều đến gần hắn, Ca Lạp Nhĩ cũng không cự tuyệt, nếu hai người thường xuyên chung một chỗ, không chắc có thể nói lâu ngày sinh tình? Có lẽ hai người thật là có khả năng ở chung với nhau. Liên Kiều cũng là Phương tẩu nhìn lớn lên, tâm tư nha đầu này đơn thuần, không có tính tình gì xấu, cũng là một người tốt, giờ Phương tẩu nhìn, thấy nàng và Ca Lạp Nhĩ đúng là một đôi.



Tương Nghi nhìn hai người bên kia, lại quay mặt lại, nhìn mặt sông, thấy bên kia có mấy con  chim, vỗ cánh, một chút xíu bọt nước tung tóe, phản xạ mặt trời, lóe ra ánh sáng đủ mọi màu sắc.



"Bọn nó đúng là tự do tự tại, hết sức nhàn nhã." Tương Nghi chỉ chỉ chim trên mặt nước, có mấy phần than thở: "Cả một ngày cái gì cũng không cần quản, chỉ cần những thứ nước chảy bèo trôi này qua, cũng rất thoải mái."



Hoàng Nương Tử đứng ở một bên xuất thần nhìn, thở thật dài một cái: "Đời người chỉ tram năm, thường có tram năm buồn. Cuộc sống này vốn dĩ nên mở lòng phóng khoáng, không suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, lúc này mới sống vui sướng. Có lúc hâm mộ hoa cỏ cây cối kia, không có suy nghĩ cũng rất tốt, chỉ đứng lẳng lặng, làm chuyện mình nên làm."
"Thật là giống." Hoàng Nương Tử gật đầu liên tục: "Tâm tư Dương lão phu nhân thật là tinh xảo, lại có thể nuôi ra hoa như vậy."



"Lão phu nhân Nhà chúng ta thích nhất táy máy hoa hoa cỏ cỏ này, hoa này vốn không phải lớn lên ở đại chu chúng ta, là có ngoại bang tiến cống cho Hoàng thượng chừng mười bụi, Hoàng thượng giữ lại hai cây trồng ở Ngự hoa viẹn, còn lại thì ban cho lão phu nhân chúng ta, hoa trong ngự hoa viên chết hết, nhưng ở Dương phủ lại sống tốt, hoa tượng Ngự hoa viên cũng chạy tới hỏi lão phu nhân làm vườn thế nào!"



"Dương lão phu nhân thật là kỳ nữ!" Hoàng Nương Tử lập tức có ung dung hướng tới lòng: "Lần trước thấy bà chỉnh trà ở vườn trà Thúy Diệp, nhìn ra là tay lão luyện trong vườn, thật không nghĩ đến vẫn còn có công phu như vậy."



"Ngay cả Hoàng thượng, có lúc cũng sẽ tới Dương phủ chúng ta ngắm hoa đó." Bà tử đáp hết sức kiêu ngạo, sống lưng cũng thẳng tắp mấy phần.



Tương Nghi cũng không cảm thấy bất ngờ, kiếp trước nàng đã nghe đủ loại tin đồn về Dương lão phu nhân, kiếp này lại tiếp xúc Dương lão phu nhân một đoạn thời gian, đã sớm quen với Dương lão phu nhân, nếu không có bà chỉ điểm, chỉ sợ cũng không có Lạc Tương Nghi hôm nay.



trong Ngọc Thúy đường đứng cửa hai tiểu nha đầu vén rèm, thấy đoàn người Tương Nghi tới, hai người vội vàng giơ bức rèm thật cao lên: "Lạc tiểu thư tới, lão phu nhân vừa nãy vẫn còn hỏi đó."



Lưu ly trắng nõn, chiếu mặt trời bên ngoài Ngọc Thúy đường, lóe ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, nhấp nhô lúc lên lúc trên mặt đất, giống như lòng Tương Nghi lúc này. Nàng đứng ở cửa dừng bước không tiến lên, tim đập rộn ràng, cũng không biết đến tột cùng làtại sao —— đều nói càng gần cố hương càng sợ hãi, nhưng nơi này lại không phải là cố hương của nàng, vì sao nàng có cảm giác tâm hoảng ý loạn này?



Hít một hơi thật sâu, Tương Nghi bước vào, trên mặt là nụ cười điềm đạm: "Lão phu nhân, Tương Nghi tới thăm bà đây."