Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 194 : Dương lão phu nhân gặp Thánh thượng

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Edit: rinnina



"Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Tay Lưu Phúc Toàn run run một cái, bình trà cầm trong tay lăn xuống đất, nắp lăn sang một bên. Hắn không để ý tới bình trà kia, bò về phía trước: "Hoàng thượng, ngài không thoải mái chỗ nào? Nô tài cho người đi truyền thái y!"



Hứa Triệu Ninh khoát tay một cái: "Thân thể trẫm rất khỏe mạnh, không cần hưng sư động chúng như vậy!"



"Hoàng thượng, ngài cũng không thể không kiêng kỵ!" Lưu Phúc Toàn quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu: "Đại Chu không thể thiếu Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài nhất định phải long thể an khang!"



"Trẫm nói không việc gì thì không gì cả!" Hứa Triệu Ninh hơi phiền não, vỗ án kỷ đứng lên: "Còn không mau mau đi ngâm nước Hoa Dương xuân kia tới cho trẫm!"



Lưu Phúc Toàn len lén liếc nhìn Hứa Triệu Ninh, thấy sắc mặt hắn dù có hơi tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn có mấy phần khí lực, lúc này mới khom người nhặt bình trà kia lên, ôm vào trong ngực lặng lẽ đi ra ngoài. Bên ngoài đứng hai tiểu Nội thị, thấy Lưu Phúc Toàn đi ra, đuổi tới hỏi: "Công công, Hoàng thượng..."



"Bớt nói nhảm đi, việc không nên các ngươi hỏi thì đừng hỏi." Lưu Phúc Toàn trợn mắt nhìn hai người bọn họ, chuyển bình trà qua: "Mau rửa sạch ấm trà này, Hoàng thượng muốn uống Hoa Dương xuân Công chúa Phúc Thụy đưa vào cung."



Trong lòng Hoàng thượng, vẫn nhớ Công chúa Phúc Thụy kia.



Lưu Phúc Toàn rón rén trở lại chủ điện, thấy Hứa Triệu Ninh không xem tấu chương nữa, trong tay cầm một nhành hoa khô, nâng niu trong tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào cánh hoa đỏ nhạt mang theo chút vàng sẫm kia, tựa như đang suy nghĩ gì đó, trong lòng lặng lẽ thở dài.



Năm đó hắn vẫn là một tiểu Nội thị trong cung Trần thái hậu, khi đó tiên hoàng lên ngôi, Hứa Triệu Ninh được lập thành Thái tử, Trần Thái hậu đưa mình đi đông cung, trước lúc rời khỏi, Trần Thái hậu đặc biệt dặn dò, muốn hắn nhìn kỹ Công chúa Phúc Thụy và Phò mã nàng, có chuyện gì cũng phải bẩm báo cho bà.



Lưu Phúc Toàn không hiểu, không biết vì sao Trần Thái hậu quan tâm Công chúa Phúc Thụy như vậy, nhưng không lâu sau khi đến đông cung lấy, trải qua quan sát của hắn, Công chúa Phúc Thụy và thái tử điện hạ... Không đúng, là thái tử điện hạ đối với Công chúa Phúc Thụy, hình như có chút cảm tình không giống.




Dương lão phu nhân mặt biến sắc, vội vội vàng vàng chen miệng: "Xin Vương thái y mau cho toa thuốc."



Hứa Triệu Ninh không thể làm gì liếc mắt nhìn Vương thái y: "Nói nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ trẫm không biết thân thể của mình có khang kiện không? Vương thái y, ngươi đứng lên đi."



"Hoàng thượng, nếu là ngươi tự biết thân thể có khang kiện không, vậy còn cần thái y viện làm gì?" Dương lão phu nhân bất mãn nhìn Hứa Triệu Ninh: "Ngàn vạn phải nghe thái y."



"Được rồi, ngươi kê toa thuốc đi." Hứa Triệu Ninh cười khổ một cái: "Chỉ là ngươi nói cũng có chút đạo lý, trẫm gần đây phải xử lí nhiều chuyện, quá tâm quá sức, có lúc cảm thấy nhức đầu đau tim, có lẽ là nên dùng thuốc."



Lưu Phúc Toàn thở phào nhẹ nhỏm thật dài, Đại Chu này, đúng là không thể thiếu được Công chúa Phúc Thụy.



"Hoàng thượng, hôm nay ta vào cung, còn có một việc xin Hoàng thượng." Dương lão phu nhân thấy Vương thái y đi xuống hốt thuốc, trong lòng mới an định mấy phần, cười nhìn về Hứa Triệu Ninh: "Hôm qua ta đưa Hoa Dương xuân vào cung, Hoàng thượng dùng qua chưa? Cảm thấy mùi vị trà này thế nào?"



"Tốt, cực tốt." Hứa Triệu Ninh tuyệt sẽ không keo kiệt ca ngợi, dùng sức đích khen ngợi Hoa Dương xuân một phen.



"Nếu Hoàng thượng cảm thấy được, ta nghĩ rằng xin Hoàng thượng một bức ngự bút." Dương lão phu nhân cười mặt mày cong cong, thần thái kia có vài phần bộ dáng ranh mãnh, căn bản không như bà lão hơn năm mươi tuổi, lại như một thiếu nữ hai tám phương hoa, vẻ mặt khí độ, thiên chân vô tà.



Lưu toàn phúc đứng ở một bên, thầm nghĩ trong lòng, dám ở cái tuổi này còn làm ra loại thần thái này, khắp thiên hạ cũng chỉ có mình Công chúa Phúc Thụy, chẳng qua là Hoàng thượng lại thích bà như vậy, hoàn toàn không cảm thấy giờ phút này bà làm ra biểu tình như thế có gì không ổn.



Hóa ra, cảm thấy một người tốt, là tốt từ đầu đến cuối, cho dù nàng đã không có dung nhan ngày xưa.