Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 213 : Đèn tú cầu vật quy nguyên chủ

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Edit: rinnina



"Tương Nghi!" Gia Mậu mừng như điên hô lên một tiếng, hắn đưa hai tay ra ôm Tương Nghi, để cho đầu của nàng tựa vào vai hắn, tay hắn nhẹ nhàng đặt sau lưng của nàng, thật thấp nói bên tai nàng: "Nàng đang sợ cái gì? Chẳng lẽ nàng không tin quyết tâm của ta? Khi đó là ta xin lỗi nàng, ta không dùng hết sức mà kháng cự, bây giờ ta sẽ không bao giờ buông tay, không người nào có thể thay thế địa vị của nàng ở trong lòng ta, ta nhận định là nàng, cả đời này chúng ta sẽ chung một chỗ, không chia ly nữa."



Nước mắt Tương Nghi lã chã mà xuống, phảng phất nước mắt này đến từ kiếp trước, không thể nào dừng, một mực kéo dài đến kiếp này, nàng vẫn luôn là Lạc Tương Nghi yếu ớt đó, cho dù là Gia Mậu chỉ nói một câu nhu tình mật ý, cũng sẽ đâm thẳng vào trái tim của nàng, khiến nàng không có cách nào bình tĩnh.



"Tương Nghi, nàng đừng khóc, ngày tốt của chúng ta vẫn còn ở phía sau, lần này ta về sẽ nói với mẹ, ta muốn cưới nàng." Gia Mậu toét miệng nở nụ cười: "Bây giờ ta cũng coi là có thành tựu nhỏ, cha mẹ không thể nào không cân nhắc đề nghị của ta, nàng chờ tin tức tốt của ta nhé."



"Cái gì?" Tương Nghi kinh ngạc ngẩng đầu lên, có vài phần không tin: "Ngươi muốn kết hôn với ta?"



"Tự nhiên phải cưới nàng." Gia Mậu đưa tay nhéo chóp mũi Tương Nghi một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thế nào, nàng còn chưa tin?"



Tương Nghi mở to hai mắt, trong giọng nói có vài phần khổ sở: "Không phải là không tin, chẳng qua là cảm thấy rất ngạc nhiên, dù sao chuyện này có hơi đột nhiên."



"Bất kể thế nào, nàng phải tin tưởng ta, đời này kiếp này, ta chỉ cưới nàng, nữ nhân khác ai ta cũng không muốn." Gia Mậu ấm áp khí tức ở bên tai nàng truyền tới, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn: "Tương Nghi, chỉ cần nàng tin tưởng ta, chúng ta rồi sẽ chung một chỗ, cho dù là kháng chỉ đào hôn, ta cũng sẽ làm!"



"Nhưng mà..." Kháng chỉ đào hôn? Tương Nghi rùng mình một cái, sao Gia Mậu có thể nói ra lời này? Đây không khỏi cũng quá ích kỷ, kháng chỉ đào hôn, hắn thực hiện hứa hẹn với mình, Dung gia Giang Lăng có thể bởi vì hắn mà bị tội không? Sau này Gia Mậu lại có mặt mũi nào về gặp Dung gia thân nhân?



"Không có nhưng, nàng cứ yên tâm, ta sẽ xử lý tốt." Gia Mậu cười với Tương Nghi Tiếu một cái, chuyện này thật ra thì xa xa không tới kháng chỉ đào hôn, có bà ngoại giúp đỡ, hắn cảm thấy hẳn cái gì cũng có thể xử lý được, chỉ cần ý chí Tương Nghi đủ kiên định, vậy bọn họ chắc chắn sẽ chung một chỗ.



"Gia Mậu." Trong mắt Tương Nghi nhiễm lệ yêu kiều, nàng không thể nào không lo lắng, thành thân không chỉ là chuyện của hai người, nó dính líu tới quá nhiều thứ, cái gì cũng phải nghĩ thật chu đáo.
Không sai, đây là đèn lồng hắn tặng Tương Nghi, đột nhiên trong lòng Gia Mậu có chút khổ sở, quấn quít không biết nên đối mặt Tương Nghi thế nào mới phải.



Nàng đứng một bên, đứng cùng hai vị biểu muội của hắn, thần sắc trấn định.



Nàng căn bản không quan tâm mình, cho nên không quan tâm đồ mà mình đưa gì, hắn tốn tâm tư chọn đèn lồng cho nàng, lại chuyển cho người khác như thế.



Tết Nguyên Tiêu tặng hoa đăng, chẳng lẽ nàng không biết đó là ý gì? Nhưng nàng lại không thèm để ý chút nào, tiện tay đưa đèn lồng này cho người ta —— Lâm Mậu Dung, nàng ta tính là ai? Chẳng lẽ trong lòng Tương Nghi, có thể so với mình sao?



Không, ở đâu là như nhau chứ, rõ ràng là quan trọng hơn mình.



Nàng lại đưa đèn lồng hắn tặng cho người ta, vậy nói rõ người này quan trọng hơn mình. Gia Mậu xách đèn lưu ly tú cầu đứng đó, thần sắc lạnh lùng, xa xa nhìn Tương Nghi, nửa câu cũng không nói ra được.



"Đại thiếu gia, nên lên thuyền." Đầy tớ thấy Nội thị trong cung đều đã lên thuyền, mà Gia Mậu lại không nhúc nhích đứng, bận tâm: "Đèn lồng này sẽ để cho tiểu nhân cầm."



"Không." Mặc dù Gia Mậu có một loại xung động, rất muốn dùng sức hung hãn ném đèn lưu ly tú cầu này xuống đất, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng không xuống tay được, đèn lưu ly tú cầu không ngừng xoay tròn theo gió thu, một chút xíu ánh sáng nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, tựa như soi sáng chính hắn năm đó, một trái tim thấp thỏm, một phần tình sâu đậm, phó thác trong ngọn đèn nho nhỏ này.



Hắn xách đèn lồng, liếc mắt thật sâu nhìn Tương Nghi, cất bước đi về chiếc thuyền màu đỏ kia.



Gió thu lạnh lẽo, mấy mảnh giấy nhỏ trên bến tàu bị thổi lên, bay múa đầy trời, che lại ánh mắt của người.