Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 243 : Đầu đường vô tình gặp gỡ người tuyển tú
Ngày đăng: 22:25 21/04/20
Tương Nghi ở lại phủ Lư Thế Phi.
Phủ đệ không lớn bằng Dương phủ kinh thành, nhưng đủ cho bọn Tương Nghi, trong phủ không có nha hoàn bà tử, tất cả đều là cùng một màu đầy tớ và gã sai vặt, Tương Nghi nghi ngờ, không biết những hạ nhân có phải cũng là mật thám đại chu không.
Nếu là ở đại chu, trong một tòa đại viện không có nha hoàn bà tử, là một kiện chuyện kỳ lạ, nhưng ở Bắc Địch có thấy lạ hay không, không ít phủ đệ người làm nam số lượng nhiều hơn nha hoàn bà tử rất nhiều.
Địa vị nữ tử ở Bắc Địch cũng cao hơn đại chu, ở trong nhà được cha mẹ cưng chìu như huynh đệ, hơn nữa nữ tử Bắc Địch cũng đi ra làm việc, vắt sữa bò vào thành bán một số thứ, tiền công cầm cũng không ít hơn nam tử, cho nên có rất ít người bằng lòng bán mình làm nô tỳ, trừ phi trong nhà nhiều người không nuôi nổi, mới đi đại hộ nhân gia làm nha hoàn.
Lư Thế Phi nhìn qua thô kệnh, nhưng cũng nghĩ chu đáo, thấy trong phủ có nữ quyến, nhanh chóng đến chỗ người môi giới chọn hai nữ nhân về: "Các ngươi cố gắng chăm sóc tiểu thư."
Tương Nghi vội vàng khoát tay: "Ta có Liên Kiều và Phương tẩu là đủ rồi, nơi nào phải dùng tới nhiều trợ thủ như vậy."
Lư Thế Phi cười nói: "Các nàng cũng không phải bán văn tự bán đứt, chẳng qua là ban ngày hỗ trợ trong phủ một chút, còn có thể mang bọn ngươi đi ra bên ngoài dạo một chút, tránh cho các ngươi ở trong phủ cảm thấy vô vị."
Nghe nói có thể đi dạo phố, Tương Nghi đồng ý, nàng còn muốn đi xem cửa hàng bán lá trà ở Bắc Địch đây.
Hai nữ nhân này một người tên là Sát Lệ Cổ, một cái tên là Mông Nhị Na, hai người đứng ở một bên cười: "Tiểu thư thật là đẹp, chúng ta còn chưa từng thấy người xinh đẹp giống như tiểu thư vậy."
Tương Nghi nắm khăn cười một tiếng: "Ngoài miệng các ngươi bôi mật ong sao? Nói khiến ta vui vẻ quá đi."
"Chúng ta nói thật, ở đâu là bôi mật ong?" Sát Lệ Cổ đặt tay ở ngực, khom người hành lễ: "Tiểu thư muốn đi dạo cửa hàng? Chúng ta dẫn ngươi đi dạo thịnh kinh một chút."
"Tướng quân khách khí!" Phương tẩu nhìn Liên Kiều một cái, thành khẩn dặn dò: "Muội muội, muội có vận khí tốt được chọn trúng, vậy thì phải cố gắng, để cho nhà chúng ta được nhiều chỗ tốt hơn."
"Tẩu tẩu, tẩu cứ yên tâm đi." Liên Kiều nháy mắt một cái với` Phương tẩu: "Ngươi phải chăm sóc Cô Nương thật tốt."
Tương Nghi từ từ đứng thẳng người, một tay bắt lấy cánh tay Phương tẩu, toàn thân phát run, từ khi Liên Kiều tới hầu hạ nàng, hai người bọn họ vẫn làm bạn, chưa bao giờ chia lìa qua, không nghĩ tới mới đến Bắc Địch ngày đầu tiên, Liên Kiều đã bị binh lính Bắc Địch bắt đi: "Phương tẩu, làm sao bây giờ? Chúng ta phải nhanh đi nói cho bọn họ biết chuyện này."
"Đừng có gấp." Phương tẩu an ủi Tương Nghi: "Chẳng qua là đi làm thị nữ cho nữ thần Hi Tư, không có chuyện gì."
Sát Lệ Cổ và Mông Nhị Na cũng gật đầu liên tục: "Không việc gì không việc gì, thật ra thì làm thị nữ cũng thật dễ dàng, chỉ cần mỗi ngày phụ trách dâng tế phẩm cho Hi Tư nữ thần, đọc một chút kinh văn là được rồi, chỉ cần ba ngày là xong."
"Nhưng các ngươi còn nói phải đi hầu hạ những vương công quý tộc kia mà?" Sắc mặt Tương Nghi trắng bệch, Liên Kiều thích Ca Lạp Nhĩ, sao có thể đi làm chuyện như vậy?
"Có thể được vương công quý tộc vừa ý, có thể chính là vinh hạnh của nàng." Sát Lệ Cổ toét miệng cười nói: "Ta vốn nghĩ đám các ngươi chẳng qua là tới Bắc Địch làm khách, chơi đùa mấy ngày thì phải trở về, cho nên mới cho các ngươi trốn, đừng để bị chọn trúng, nhưng vị cô nương này tự mình đi ra, nghĩ đến nàng là tự nguyện đi hưởng phúc, cô nương đừng lo lắng."
Không, Liên Kiều tuyệt không phải là muốn đi hầu hạ những vương công quý tộc kia, Tương Nghi hận không thể hét lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Phương tẩu, Tương Nghi trấn định mấy phần, nàng đứng ở nơi đó suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười. Mình cũng quá khẩn trương, lúc này mới sẽ kinh hoảng luống cuống như thế, nếu không phải Liên Kiều tự nguyện, Phương tẩu đã sớm xuất thủ.
Tại sao Liên Kiều tự nguyện đi theo những binh lính kia, tự nhiên có lý do của nàng.
Đúng là cô nương tốt, trong lòng Tương Nghi âm thầm khen ngợi một tiếng, vì Ca Lạp Nhĩ, Liên Kiều không để ý an nguy bản thân, thà lấy thân mạo hiểm, Ca Lạp Nhĩ hẳn phải quý trọng nàng.