Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 246 :
Ngày đăng: 22:25 21/04/20
“Tỷ tỷ!” Tương Nghi đi vào phòng, ôm lấy Liên Kiều, cảm giác có nàng ở bên cạnh thực tốt.
Liên Kiều mở to hai mắt nhìn Tương Nghi, kinh ngạc nói không ra lời, ánh mắt một đám nữ tử Bắc Địch bên cạnh một cái, thấp giọng nói: “Cô nương, sao ngươi cũng bị bắt vào?”
“Ta tự yêu cầu tới.” Đầu Tương Nghi cọ xát trên bả vai Liên Kiều, mặc dù mới một buổi tối không gặp Liên Kiều, nhưng giống như đã rất lâu chưa gặp nàng vậy, bây giờ nhìn nàng chân chân thật thật đứng trước mặt mình, trong lòng có thoải mái không nói ra được.
“Cái gì?” Liên Kiều càng giật mình rồi: “Bọn Dung Đại thiếu gia, biểu thiếu gia đều đồng ý?”
Tương Nghi gật đầu một cái, kéo Liên Kiều đi qua một bên: “Chúng ta đến chỗ an tĩnh nói chuyện.”
Buổi chiều quân doanh Tạp Na tới một vị đại nhân, tên là A Nạp Đạt, nhìn qua chức vị không thấp, Ngõa Đăng Luân kia đối với hắn một mực cung kính, không ngừng chắp tay chào.
A Nạp Đạt tới chọn một trăm thị nữ cung phụng nữ thần Hi Tư, từng nhóm nữ tử được mang vào, do hắn xem qua, hắn nói có thể thì ở lại, hắn nói không được thì đứng một bên, chờ nếu có thiếu lại chọn.
“Liên Kiều, Bán Hạ.” Một người lính cầm trong tay danh sách, đọc hai cái tên lên, người trong sân trố mắt nhìn nhau, không nghĩ tới vẫn còn có người lấy loại tên này.
Liên Kiều và Tương Nghi tiến lên một bước, hai người đứng ở nơi đó, duyên dáng xinh đẹp, giống như hai cành liễu non mềm.
A Nạp Đạt híp mắt nhìn một chút, trên mặt nở một nụ cười: “Hai người các ngươi không phải người Bắc Địch chúng ta.”
“Ai đánh các ngươi? Rõ ràng là tự các ngươi không có dừng bước!” Liên Kiều khinh miệt nhìn các nàng: “Không phải muốn đi tìm Ngõa Đăng Luân tướng quân sao? Đi thì đi, ai sợ ai?”
Mọi người hò hét ầm ỉ xúm nhau tới chỗ Ngõa Đăng Luân, nói chuyện này ra, Ngõa Đăng Luân cũng không phải là kẻ hồ đồ, nhìn mấy cô nương Bắc Địch kia cười lạnh một tiếng: “Các ngươi là mỗi ngày quá rảnh rỗi hay sao? Xem ra ngày mai hẳn là luyện tập nhiều thêm, nếu không có chút thời gian rảnh rỗi các ngươi cầm đi bảy muốn tám nghĩ, cũng thật đáng tiếc.”
Mấy cô nương Bắc Địch sắc mặt trắng bệch, không dám mở miệng nói chuyện nữa.
“Chọn ai đi làm thị nữ dâng thánh thủy, đó là do A Nạp Đạt đại nhân quyết định, không có chút quan hệ nào với các ngươi.” Ngõa Đăng Luân quét mắt nhìn mấy người kia: “Các ngươi muốn được chọn, vậy trước tiên luyện tập thật giỏi đi, đừng làm những chuyện này nữa.” Hắn đưa tay với Tương Nghi: “Đưa giấy ra.”
Tương Nghi đưa cuộn giấy qua, Ngõa Đăng Luân mở ra xem, bên trên viết mấy chữ: Ta thích ngươi.
Chữ viết thanh tú, không như nam tử viết.
“Đây còn không phải là các ngươi chơi thủ đoạn nham hiểm?” Ngõa Đăng Luân cười ha ha, nhìn mấy cô nương này chơi mánh khóe, chuyện này cũng không có làm xong, còn muốn đi gài tang vật? Dù thế nào cũng nên để cho người lính kia tự viết lên mấy chữ, không nên là do các nàng tự mình động bút.
Nhìn một chút Tương Nghi cùng Liên Kiều, Ngõa Đăng Luân trong lòng thầm nghĩ, hai cô nàng này quả thật không tệ, đáng tiếc là hán nữ, cũng không biết A Nạp Đạt đại nhân có thể chọn các nàng đi dâng thánh thủy không, bình thường thì, đi ở phía trước càng dễ được Hãn Vương và vương công quý tộc thấy hợp mắt, nếu hai người này đi ở phía trước, chỉ sợ không ít người sẽ động tâm.
“Mấy người các ngươi vu hãm người khác, dựa theo quy củ thì phải trách phạt nặng nề, chỉ là xem hai ngày nữa là tiết đại hàn, đến lúc đó thiếu mấy thị nữ ta cũng không gánh trách nhiệm nổi, tạm thời miễn đi trách phạt của các ngươi, nếu còn có lần sau, cũng đừng trách ta không khách khí, ta tùy ý kéo mấy người dự khuyết tới, cũng sửa trị được bọn ngươi rồi.” Ngõa Đăng Luân trợn mắt nhìn mấy cô nương Bắc Địch: “Mau mau về phòng của mình đi!”