Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 252 :
Ngày đăng: 22:25 21/04/20
vương công quý tộc Trên đài cao khinh thường nhìn xem Nỗ Bôn Luân và Châu Nhi Đắc Na liếc mắt đưa tình, đột nhiên, nghe một trận tiếng vang tất tất sách sách, mọi người cúi đầu vừa nhìn, dưới ván gỗ thế nhưng có đao □□ ra, không khỏi quá sợ hãi: "Đại hãn, đây là vì sao?"
"Xin các vị an tâm một chút chớ nóng vội!" Nỗ Bôn Luân cười đứng lên, đi tới giữa đài cao: "Hôm nay bản vương cho các ngươi xem một vở kịch hay!"
Một đám võ sĩ người mặc khôi giáp hàn thiết chui ra từ dưới đài cao, một mảnh rậm rạp chằng chịt, mọi người thấy thì mờ mịt: "Đại hãn, ngươi đây là có ý như thế nào?"
"Mọi người không nên hoảng hốt, không nên hoảng hốt!" Nỗ Bôn Luân cười tủm tỉm chỉ Mạc Nhĩ Khích nói: "Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, vì bình an của nhiều người như vậy, ngài hãy hy sinh bản thân đi. Ta biết rõ xưa nay Mạc Nhĩ Khích thúc thúc là người tốt bụng, nhất định sẽ bằng lòng dùng tính mạng của mình cứu người khác."
Trong khoảnh khắc, người trên đài cao mới hiểu được, hóa ra Hãn Vương chuẩn bị hạ thủ với Mạc Nhĩ Khích.
Mọi người vô hạn đồng tình nhìn Mạc Nhĩ Khích, xem ra hôm nay hắn chạy trời không khỏi nắng. Có vài người âm thầm thở dài, Mạc Nhĩ Khích thật sự là người tốt, chỉ tiếc tính tình cao ngạo, không chịu phụ họa Hãn Vương, hôm nay phải rơi vào cảnh này.
Mạc Nhĩ Khích ngồi ở chỗ kia, cũng không nhúc nhích, trên mặt không có nửa phần sợ hãi: "Nỗ Bôn Luân, cháu của ta, ngươi nói chuyện với thúc thúc như vậy là không đúng! Vị Hãn Vương này của ngươi, là ngươi giết cha giết mẹ mà có được, vốn ngồi không lớn ổn định, nhưng bản thân ngươi không nghĩ làm thế nào thống trị Bắc Địch thật tốt, lại một lòng muốn loại trừ đối lập, lại còn tham công hiếu chiến, ngươi cho rằng dân chúng Bắc Địch sẽ ủng hộ ngươi sao?"
"Ha ha ha, Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, dù ngươi nói như vậy, cũng không thể nào cứu được tính mạng ngươi!" Nỗ Bôn Luân ngang ngược nhìn Mạc Nhĩ Khích, một tay vung lên với các võ sĩ dưới đài cao: "Mau mau đi lên, bắt Mạc Nhĩ Khích lại!"
"Ai dám động đến Mạc Nhĩ Khích thúc thúc của ta?" Đột nhiên, ngoài hàng rào bình địa có vài bóng dáng đội đất chui lên, giống như từng con từng con diều bay lên bầu trời, lên như diều gặp gió, mọi người thấy trợn tròn cặp mắt, há to mồm nhìn mấy người kia: "Chẳng lẽ là thần binh nữ thần Hi Tư phái xuống? Có thể bay cao như vậy!"
Mấy bóng dáng kia, cũng không phải có thể bay cao như vậy, Phương tẩu, Ca Lạp Nhĩ và Bảo Trụ thân thủ tốt nhất, lên xuống, đi trước mười bước, mà mấy người Gia Mậu và Lư Thế Phi lại không có công phu như vậy, cũng chỉ có thể khó khăn lắm nhảy vào từ bên ngoài hàng rào, may mà bọn họ có nhiều người, lại tăng thêm binh lính trông coi Bắc Địch nhất thời không kịp phản ứng, mới để cho bọn họ cũng vọt tới bên cạnh đài cao kia.
"Tương Nghi, nàng ở chỗ này chờ ta, ta về hỗ trợ." Gia Mậu an trí Tương Nghi thỏa đáng, sâu sắc nhìn Tương Nghi một cái: "Nàng chờ ta."
Tương Nghi há hốc mồm, nàng muốn kêu Gia Mậu đứng lại, đừng trở về, nhưng Liên Kiều, Phương tẩu, Bảo Trụ, Ca Lạp Nhĩ đều ở đài cao, làm sao Gia Mậu có thể không qua? Như vậy cũng quá ích kỷ! Nàng rưng rưng nhìn qua Gia Mậu, run sợ nói: "Gia Mậu, chàng phải coi chừng!"
Gia Mậu vươn tay mạnh mẽ ôm lấy Tương Nghi, sít sao kéo nàng hai cái, lúc này mới buông nàng ra: "Ta sẽ thật tốt, Tương Nghi."
Hắn xoay người, không nhìn Tương Nghi, chạy vội về đài cao.
Lúc đến đài cao, tình thế tựa như đã xảy ra biến hóa, nhân số võ sĩ áo giáp không còn nhiều như lúc đầu, phần lớn đã ngã xuống đất, cánh tay gãy chân cụt khắp nơi đều có. Gia Mậu thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhân thủ của Mạc Nhĩ Khích và Đại Chu phái tới rất tốt, đã giết vào vòng vây.
Cửa càn khôn trong viện Lư Thế Phi đúng là đồ tốt, Đại Chu tới mấy trăm nhân mã nếu là muốn vào từ cửa thành, rất là khó khăn, nhưng có đường hầm này, thông qua cửa càn khôn, có thể dễ dàng đưa nhân mã từ ngoài thành vào trong thành, một người cũng không bị Bắc Địch phát hiện.
Sớm tinh mơ hôm nay, mấy trăm nhân mã này giả trang thành dân chúng, giơ rổ nâng sọt chạy tới thần miếu Hi Tư, bởi vì không dám cưỡi ngựa, vì vậy hơi chậm một chút, may mà còn tới kịp, mấy trăm người này và mấy trăm người của Mạc Nhĩ Khích gộp lại lực lượng lớn hơn, bên ngoài thần miếu Hi Tư cứ việc an bài hơn ngàn nhân mã, thế nhưng vẫn bị bọn họ xông vào.
Trong lúc nhất thời thiên hôn địa ám chém giết say sưa, nghe bên tai không ngừng có người cao giọng thét, đan vào thanh âm thê lương và đao thương đánh vang, Gia Mậu tay cầm bảo kiếm vọt vào vòng vây: "Bảo Trụ, ta đến."
"Sắp xếp Tương Nghi thỏa đáng?" Bảo Trụ nhìn Gia Mậu cười cười: "Tới đúng lúc, huynh đệ chúng ta cùng nhau giết một hồi thật tốt!"