Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 254 : Bình phán sau nhiều chuyện nhiều

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Lịch Bắc Địch năm Thừa Thiên trong Tiết Đại Hàn, thần miếu Hi Tư xảy ra bạo loạn, Hãn Vương Nỗ Bôn Luân bỏ mình, mấy trăm người thương vong, một ngày đó, Bắc Địch đổi chủ, Tam vương tử Ca Lạp Nhĩ của tiền Hãn Vương ở trước mặt nữ thần Hi Tư được mọi người ủng hộ lên thay thế. Mà trưởng tử của Nỗ Bôn Luân may mắn trốn thoát từ thần miếu Hi Tư, chạy về thịnh kinh đóng chặt cửa thành, điều binh khiển tướng, ở trong hoàng cung tuyên bố tự lập làm Hãn Vương, trong thời gian ngắn cục diện căng thẳng, xu thế giương cung bạt kiếm.



Phố lớn ngõ nhỏ của thịnh kinh không còn náo nhiệt như ban đầu, mọi nhà đều khóa cửa chặt chẽ, ai cũng không dám đi ra, ngẫu nhiên có người mở ra một khe cửa, rất nhanh sau đó đã đóng cực kỳ chặt chẽ.



Trên phố lớn ngõ nhỏ thỉnh thoảng có binh sĩ tuần tra, ai cũng không dám ra bên ngoài đi loạn, sợ bị xem như mật thám mà bắt lấy, nhiều nhất hàng xóm cách tường nói nói mấy câu, suy đoán Hãn Vương Bắc Địch này đến tột cùng rơi vào tay ai.



"Ta đã từng nghe nói, tiền Hãn trước kia là muốn đưa hãn vị cho Tam vương tử." Có người than thở, rung đùi đắc ý: "Khi tiền Hãn ở thế, vô cùng sủng Tam vương tử, khi hắn tuổi còn nhỏ đã thường thường ôm hắn trên đầu gối, tự mình dạy hắn học chữ luyện võ, còn nói với người ngoài, còn đây là người kế nhiệm của ta."



"Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao bệnh của tiền hãn tới dữ dội như vậy, mới mấy ngày đã buông tay đi tây thiên, đại phi cũng tuẫn tình theo, còn nói Tam vương tử mưu nghịch phản quốc... Tam vương tử có cái gì hay mà mưu nghịch, Bắc Địch không phải là muốn truyền cho hắn sao?" Cách tường truyền đến tiếng thở dài: "Ta nghĩ, Tam vương tử mới là chính chủ."



"Cũng không phải là sao... Nếu Tam vương tử thành Hãn Vương, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều." Có tiếng già nua thở dài một tiếng: "Mấy năm này, chúng ta càng ngày càng khó sống."



"Ai, không nói chính sự, nói nhiều như vậy làm chi, ngày mai ra cửa nhìn một chút, còn không ra khỏi cửa cũng không có cơm ăn."



Nhưng mà, ngày thứ hai mới mở cửa, trời đất cũng thay đổi.



Cửa thành Bắc Địch mở ra, trên cờ xí đã đổi tên. Người ngồi trên cái ghế khảm đầy bảo thạch trong hoàng cung, không còn là đại vương tử của Nỗ Bôn Luân, mà là Ca Lạp Nhĩ.




Bảo Trụ kiêu ngạo vỗ vỗ bả vai Gia Mậu: "Hắn là trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chu chúng ta!"



"Khó trách, khó trách!" Mạc Nhĩ Khích ngưng thần nhìn qua Gia Mậu và Bảo Trụ, liên thanh thở dài: " Bắc Địch chúng ta lại khó được có anh hùng nhỏ tuổi như ngươi vậy, khó trách Bắc Địch đánh không lại Đại Chu!"



" Đại vương Mạc Nhĩ Khích, vì sao Bắc Địch và Đại Chu nhất định phải phân cao thấp? Hai nước hòa thuận hữu hảo chẳng lẽ không tốt?" Gia Mậu bước lên một bước, chân thành nhìn Ca Lạp Nhĩ và Mạc Nhĩ Khích: "Chúng ta một đường đi tới, nghe thấy dân chúng đều đang thở dài không muốn chiến tranh, hy vọng hòa bình, vì sao không thể nghe tiếng lòng dân chúng? Dân chúng Đại Chu và Bắc Địch, không có ai hy vọng hai nước tác chiến, đánh nhau, chẳng qua là những kẻ có dã tâm kia, bọn họ dùng cớ giành ích lợi cho nước nhà mà phát động chiến tranh đoạt quyền thế cho mình mà thôi."



"Chẳng lẽ Đại Chu các ngươi sẽ không nghĩ tới muốn tiêu diệt Bắc Địch chúng ta sao?" Mặt Mạc Nhĩ Khích tràn đầy không tin: "Ta không tin người Đại Chu không có dã tâm này."



" Đại vương Mạc Nhĩ Khích, nhiều năm như vậy, có lần chiến tranh nào không phải là Bắc Địch khởi xuống? Lòng người Đại Chu chúng ta thiện lương nhiệt tình, không có lòng muông dạ thú đâu." Gia Mậu mới nói đến đây, Bảo Trụ cười hì hì gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, Đại vương Mạc Nhĩ Khích, ngươi nhìn ta thì biết, chúng ta đều là người tốt, toàn bộ Đại Chu đều là người tốt như chúng ta."



Nghe lời này của Bảo Trụ, Gia Mậu chỉ muốn cười, lời của mình cũng rốt cuộc nói không được nữa, Ca Lạp Nhĩ bên cạnh liên tục đồng ý: "Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, xác thực như thế, nếu không phải là bọn Lạc tiểu thư cứu ta, lúc này ta đã sớm là một đống bạch cốt."



Mạc Nhĩ Khích bán tín bán nghi nhìn nhìn qua Bảo Trụ và Gia Mậu, đang chuẩn bị nói chuyện, đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn từ thiên môn chạy vào: "Ca Lạp Nhĩ, Ca Lạp Nhĩ, Liên Kiều không xong!"



"Cái gì?" Ca Lạp Nhĩ từ trên ngai vàng đứng lên, giống như như một trận gió, chạy vội vàng xuyên qua thiên môn.