Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 259 : Lão phu nhân xảo tâm bố cục

Ngày đăng: 22:25 21/04/20


Bằng mặt không bằng lòng, nói chính là đôi phu thê tôn quý nhất Đại Chu này, mặc dù trên mặt hai người treo vẻ tươi cười, vừa ý nhưng bên trong lại xa cách đối phương ngàn dặm. Xiêm y màu vàng sáng lộng lẫy, ánh sáng trân quý, cũng không thể cho cuộc sống của bọn họ thêm một tia hào quang nào, lòng của bọn họ đã chết đi, không có lúc hồi phục, ngẫu nhiên chỉ có lúc người yêu đến sâu nhất xuất hiện, có lẽ có thể chạm đến một luồng tình ý sâu trong nội tâm bọn họ, ở trên thân hai người kia, chứng kiến bản thân ngày xưa.



Dạ yến vô cùng xa xỉ tinh mỹ, khi dòng họ chén thời khắc, trong đại điện có biểu diễn ca múa, vui mừng mở hai tay ra, tay áo thật dài trên dưới bay tán loạn, giống như đóa hoa giữa thịnh thế thơ văn hoa mỹ, nhiều đóa nở tràn ngập cả cung điện xa hoa, đàn sáo nhu hòa hoang phí, khi có khi không, phảng phất có một bàn tay vô hình, đang dẫn dắt mình đi về thế giới như ngọc lưu ly kia.



Trên Sướng Xuân điện tràn đầy hương thơm, nhàn nhạt hương vị táo lê, một chút ngọt, lại có chút trong trẻo lạnh lùng, đây là mùi thơm nhiều năm chưa bao giờ thay đổi, tại đêm giao thừa này, thêm chút nhu tình như mộng như ảo vậy.



Sau dạ yến sẽ là thịnh hội yên hoa, mọi người nối đuôi nhau ra, đi đến trước lầu Ngũ Phượng, đi theo Hứa Triệu Ninh và Dung hoàng hậu từ từ bước lên thềm, đuôi trường bào của hai người kéo dài, giống như phượng hoàng dâng lên trong ngọn lửa hừng hực, cao quý hoa mỹ. Đến đỉnh, Hứa Triệu Ninh nhìn Dương lão thái gia và Dương lão phu nhân gật đầu cười: "Hằng, Hương Doanh, các ngươi bồi trẫm sang bên này xem pháo hoa."



Dung hoàng hậu yên lặng đi đến một bên, bên cạnh tự nhiên có một đống quý phu nhân chờ khen tặng nàng.



"Hoàng thượng, vừa vặn cựu thần và Hương Doanh cũng có chuyện muốn nói cho ngài." Dương lão thái gia từ trong túi nơi tay áo lấy ra lá thư của Gia Mậu: "Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng Hoàng thượng mượn đèn treo trên lầu ngũ phượng này nên cũng có thể thấy rõ ràng."



Hứa Triệu Ninh cầm giấy viết thư đến đến gần trước mắt, lại kéo ra chút ít khoảng cách, lắc đầu: "Ai, đưa đến trước mắt ngược lại thấy không rõ, cũng không biết ra tật xấu gì."



"Hoàng thượng, ngươi bị thế này gọi là lão thị, lớn tuổi thì có những thứ này tật xấu, chúng ta ai cũng không tránh khỏi." Dương lão phu nhân ở bên cạnh giải thích: "Hằng và ta cũng vậy, ta còn đang lo lắng lần này hắn xuất chinh tây bắc, sợ mắt hắn nhìn không rõ lắm có sơ xuất gì, may mà bình an trở lại."




Vì để cho Liên Kiều Tương Nghi có thể qua một giao thừa không có gì khác biệt Đại Chu, Ca Lạp Nhĩ phái người ra roi thúc ngựa đi Ngọc Tuyền Quan mua pháo hoa về, chờ đến hoàng cung Bắc Địch, đúng là hoàng hôn giao thừa. Thấy pháo hoa kia kịp thời tới, Ca Lạp Nhĩ hết sức vui vẻ, tưởng thưởng đội binh sĩ đi mua này, lại vội vàng cho thị nữ sửa sang lại ra một bình lớn.



Liên Kiều đã tốt hơn nhiều, trải qua hơn mười ngày nghỉ ngơi và hồi phục, nàng đã khôi phục tinh thần, có thể xuống giường đi đi lại lại, còn có thể làm chút chuyện dễ dàng. Những ngày này Gia Mậu và Bảo Trụ giúp đỡ Ca Lạp Nhĩ xử lý chính sự, cùng đám người A Nạp Đạt cơ bản rõ ràng cơ cấu triều đình Bắc Địch.



Đêm trừ tịch, Bày Ra Ngươi đại công hẹn vài vị cựu thần tiến cung gặp Ca Lạp Nhĩ, nhìn hắn cười nhìn pháo hoa, nhắc lại chuyện xưa, xin Ca Lạp Nhĩ rộng tuyển hậu cung.



Ca Lạp Nhĩ vốn định phát hỏa, chỉ là thấy Gia Mậu khoát tay với hắn, biết rõ lúc này không thể làm căng quan hệ, cười trả lời: "Bản hãn muốn đi đón công chúa Đại Chu làm vương hậu, nếu giao hảo với Đại Chu, sau này không cần lo lắng lại có chiến loạn, chắc chắn dân chúng cũng ủng hộ."



Ca Lạp Nhĩ mang Đại Chu ra, Bày Ra Ngươi không thể không ngậm miệng, dù hắn có thế lực, nhưng sao có thể so sánh với Đại Chu? Ranh giới Đại Chu bát ngát, binh hùng tướng mạnh, ở đâu là mấy ngàn thủ hạ mình có thể so sánh? Vài vị trọng thần bên cạnh cũng im lặng chỉ có thể chúc mừng Ca Lạp Nhĩ: "Mong đại hãn có thể đã được như nguyện, cưới được công chúa Đại Chu về Bắc Địch."



Trong miệng nói như vậy, trong lòng người người đều mong chờ hoàng đế Đại Chu ngàn vạn đừng đồng ý, nếu công chúa Đại Chu gả đến, chắc chắn phong hào đại phi không thể không tới trên người nàng, tất nhiên nàng là vương hậu cao cao tại thượng, ngay cả Hãn Vương cũng phải nhường nàng ba phần nếu, mình nhét nữ nhi vào hoàng cung, chắc chắn cũng đòi không tới chỗ tốt gì, một cái mạng đã mất trong tay vương hậu.



"Ai..." Vài người đi ra, mặt mày ủ rũ, nhìn nhìn pháo hoa sáng lạn trên trời, người người vỗ tay cầu khẩn với thần miếu Hi Tư: " Nữ thần Hi Tư phù hộ, hoàng đế Đại Chu đừng cho phép chuyện chung thân này."