Nữ Nhi Lạc Gia
Chương 266 : Có đôi tình nhân tính bỏ trốn
Ngày đăng: 22:26 21/04/20
"Gia Mậu, Gia Mậu!" Dung đại phu nhân thở hổn hển đuổi tới: "Gia Mậu con chờ mẹ một chút!"
Tương Nghi dừng bước: "Gia Mậu, mẫu thân chàng ở phía sau."
"Không, không, chúng ta mau đi, không cần lo cho nàng, thiên hạ rộng lớn, không lẽ không có chỗ cho chúng ta đi." Gia Mậu kéo lấy tay Tương Nghi không buông: "Chẳng lẽ rời khỏi Dung gia thì chúng ta không thể sống? Tương Nghi, rời khỏi Lạc gia nàng vẫn sống tốt, Trà Trang Thúy Diệp kinh doanh sinh động, nàng là một cô gái yếu đuối, còn như thế, ta đường đường một nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ làm không được?"
"Gia Mậu, vạn bất đắc dĩ, chàng đi đâu, ta sẽ đi theo chàng, chỉ là giờ chàng cũng nên bận tâm cảm nhận của mẫu thân chàng." Tương Nghi nhìn nhìn bóng dáng càng lúc càng gần kia, nắm chặt tay Gia Mậu: "Chàng hãy nghe mẫu thân chàng nói cái gì đi."
"Gia Mậu!" Dung đại phu nhân chạy tới trước mặt hai người bọn họ, vô cùng chật vật, đầu tóc bị mồ hôi làm ướt, một túm một túm, trâm hoa trâm ngọc cũng lệch nghiêng sang một bên, sắp rớt xuống, một chuỗi dài đông châu kia rung qua lắc lại, tiếng rung động xột xoạt: "Gia Mậu, con muốn đi đâu?"
"Mẫu thân, nếu không cho con cưới Tương Nghi, con sẽ tự mời ra tộc! Ra tộc rồi thì con không còn là Dung Gia Mậu, ai thích cưới Tiết đại tiểu thư kia thì cưới đi!" Gia Mậu giận dữ nhìn Dung đại phu nhân: "Con biết rõ mẫu thân là đến ngăn cản con, nhưng xin mẫu thân tha thứ, con trai chỉ cưới Tương Nghi, những nữ nhân khác, con trai một người cũng không cần!"
Dung đại phu nhân nghẹn họng nhìn trân trối, sắp không thở nổi: "Gia Mậu, con vậy mà muốn ra tộc, điều này sao có thể!"
Con trai mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo, vì nữ nhân trước mặt này, lại muốn từ bỏ cả gia tộc sao? Thậm chí căn bản không nghĩ tới kháng chỉ sẽ mang đến hậu quả thế nào.
"Sao lại không được? Nếu gia tộc không thể để cho con làm chuyện con muốn làm, thời thời khắc khắc dùng cái mũ hiếu đạo đè ép con, vì sao con phải ở trong một gia tộc như thế?" Gia Mậu nhíu mày, chắp tay thi lễ một cái với Dung đại phu nhân: "Còn xin mẫu thân tha thứ Gia Mậu."
"Gia Mậu, con của ta! Con ngay cả mẹ cũng không cần?" Sắc mặt Dung đại phu nhân trắng bệch, tựa như đứng không vững, Kim Diệp và Ngân Diệp bước lên một bước đỡ nàng: "Phu nhân, phu nhân, ngài thở đều đi!"
"Mẫu thân!" Gia Mậu thấy bộ dáng kia của Dung đại phu nhân, cũng hoảng hồn, vội vàng bước lên một bước nhìn xem, Tương Nghi đứng bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc, không chỗ nương tựa đứng ở nơi đó, lẻ loi hiu quạnh. Nàng nhìn nhìn Gia Mậu, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng đi về Vũ Hoa Các, hết thảy tựa như số mệnh đã định, nàng và hắn, không có loại duyên phận đó.
Đi về Vũ Hoa Các, Phương tẩu và Liên Kiều đang thu dọn đồ đạc, ngày mai Liên Kiều sẽ phải chuyển đến hoàng cung, nàng được Hoàng thượng phong làm Vĩnh Ninh công chúa, từ hoàng cung xuất giá, dù sao cũng phải đến hoàng cung ở hai ngày mới được, nếu không sứ thần Bắc Địch khó tránh khỏi sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì sao xe của công chúa lại đi ra từ trong Dương phủ.
"Không, ta giống như cô nương, vạn nhất dọc theo đường đi có chuyện gì, ta còn có thể che chở ngươi."
"Cũng phải, đến lúc đó ta ra kinh thành, có không ít người bồi, ai lại dám đụng đến xe của Vĩnh Ninh công chúa ta? Ngược lại là cô nương, không để cho người ta yên tâm!" Liên Kiều giữ chặt tay Tương Nghi, lưu luyến không rời: "Vẫn là Phương tẩu đi theo ngươi thôi."
"Cũng tốt." Tương Nghi nghĩ đến một màn ở bến tàu Hàng Châu kiếp trước, trong lòng suy nghĩ, có Phương tẩu, đoạn đường này ủa mình và Gia Mậu vững hơn chút ít, gật đầu nhẹ: "Vậy chúng ta cùng đi."
"Phương tẩu!" Đột nhiên trong viện có tiếng bước chân vội vã, tiếng gào vang dội giữa ban đêm yên tĩnh tựa như có tiếng vọng sâu kín: "Lão phu nhân tìm ngươi có chuyện!"
Ba người trong phòng cũng thay đổi sắc mặt, hai mặt nhìn nhau.
"Phương tẩu!" Tương Nghi có vài phần đau khổ, chẳng lẽ chuyện nàng và Gia Mậu trốn đi, Dương lão phu nhân đã biết? Trong viện này có người nghe lén?
"Cô nương, ta đi một lát rồi về." Phương tẩu dùng tay đè lên Tương Nghi bả vai: "Ngươi đừng có gấp."
Quả nhiên Phương tẩu chỉ đi một chút rồi trở lại, lúc trở lại, trong tay nâng một pho tượng kim phật nho nhỏ, mang trên mặt mang tươi cười: "Cô nương, hóa ra là vì đồ cưới của Liên Kiều. Lão phu nhân tự mình thỉnh một pho tượng kim phật cho Liên Kiều ở đại tướng quốc tự, muốn nàng mang theo đi Bắc Địch."
Liên Kiều bổ nhào vào trước mặt Phương tẩu, mở to hai mắt nhìn nhìn kim phật kia, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình: "Lão phu nhân thế nhưng giúp ta thỉnh kim phật?"
"Còn không phải sao?" Phương tẩu đưa kim phật cho Liên Kiều: "Ngươi mau đi cất kỹ, đây chính là một mảnh tâm ý của lão phu nhân."
Nàng nhìn thoáng qua Tương Nghi ngồi bên cạnh, trên mặt lộ ra tươi cười.