Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 269 : Bị phản đối chông gai từng bước

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


Mỗi một bước tựa như gian nan như vậy, đi trên đường mòn đá xanh, tựa như đâm đau đớn lòng bàn chân. Còn chưa bước ra một bước, trong nội tâm đã giật mình, phảng phất có cái gì ở níu lấy tâm nàng.



Tương Nghi đứng ở cửa Vũ Hoa Các, trong viện truyền đến tiếng vang "Sột soạt", Kim Châu cầm một cây chổi đang quét dọn, cánh hoa hồng phấn bị quét đến dưới gốc cây, một đống nho nhỏ.



Những cánh hoa này hôm qua còn nở trên đầu cành, hôm nay đã rơi vào trong bùn đất, đổ nát như vậy, Tương Nghi thở dài một hơi, tựa như tâm trạng giờ phút này của nàng, tối hôm qua còn vui vẻ cổ vũ, hôm nay đã không có nửa phân mong chờ.



"Cô nương, đi vào thôi." Phương tẩu vịn lấy cánh tay Tương Nghi: "Đi nghỉ ngơi trước, tối hôm qua chắc là cô nương ngủ không ngon."



Tương Nghi chầm chập đi vào, đẩy cửa ra, không thấy Liên Kiều, hết sức không quen.



"Liên Kiều đâu?"



" Chẳng lẽ cô nương quên mất? Hôm nay Liên Kiều phải tiến cung, nhất định là lão phu nhân đã đưa nàng đi rồi." Phương tẩu nhanh nhẹn bưng một ấm trà lên: "Cô nương, ta đi ngâm trà cho ngươi trước."



"Phương tẩu." Tương Nghi kéo nàng lại: "Ngươi chờ, ta có lời muốn hỏi ngươi." 



"Cô nương..." Phương tẩu kinh ngạc nhìn Tương Nghi, thấy nàng ngồi ở chỗ kia, một đôi mắt chằm chằm nhìn thẳng mình, không khỏi đột nhiên chột dạ.



"Phương tẩu, tối hôm qua vì sao ngươi không ra tay cứu chúng ta? Chỉ cần ngươi ra tay, những người kia tuyệt không phải đối thủ của ngươi." Trong giọng nói của Tương Nghi có chút mệt mỏi, lại mang một tia nghi hoặc: "Ta muốn biết, Dương lão phu nhân đến tột cùng nói gì với ngươi, tối hôm qua ngươi thế nhưng trơ mắt nhìn ta và Dung đại thiếu gia bị ngũ thành binh mã tư bắt đi mà không ra tay."



"Cô nương." Quả nhiên cô nương là người thông minh, liếc thấy ra vấn đề trong đó, chỉ là việc này cũng đúng lúc rơi vào tầm bắn của Dương lão phu nhân, nàng khó xử cười cười: "Cô nương, không phải là ta không ra tay, chỉ là vừa nghĩ đến lời nói của Dung đại phu nhân, ta... Chao ôi, cô nương, trong lòng ta cũng khổ sở, trên đời này, có một số việc không phỉa mình có thể làm chủ, ta cảm thấy ngươi à Dung đại thiếu gia, chỉ sợ là kiếp này vô duyên!"
Bảo Lâm thấy sắc mặt Tương Nghi không tốt, hơi bận tâm: "Nghi tỷ tỷ, ngươi muốn không muốn cùng chúng ta đi Trường Ninh Hầu phủ tìm biểu ca sao? Chúng ta phải đi bên kia cạnh nhìn một chút?"



"Không cần." Tương Nghi cơ hồ muốn kinh nhảy dựng lên, nàng đi Trường Ninh Hầu phủ kia tìm Gia Mậu, chỉ sợ Dung đại phu nhân sẽ từ chối nàng ngoài cửa? Cho dù nhìn mặt mũi hai tỷ muội Bảo Thanh Bảo Lâm cho nàng vào cửa, cũng sẽ không cho nàng nhìn thấy Gia Mậu.



"Vậy..." Bảo Thanh bắt lấy nàng tay lắc lắc: "Nghi tỷ tỷ, tỷ viết phong thư, chúng ta đi giao cho biểu ca, bảo hắn hồi âm cho tỷ, được không?"



Có lẽ đây cũng là một phương pháp, mình tổng nên biết hiện tại Gia Mậu thế nào, chuẩn bị làm thế nào. Tương Nghi gật đầu nhẹ: "Ta phải đi viết tín ngay, làm phiền hai vị muội muội mang cho Gia Mậu thay ta."



"Nghi tỷ tỷ khách sáo cái gì!" Bảo Thanh khoác tay Tương Nghi đi về phía trước: "Chúng ta không phải là tỷ muội tốt sao? Mang một phong thư, tiện tay mà thôi!"



Tim Tương Nghi đập cực kỳ mau, mặc dù nàng không thể tự mình thấy Gia Mậu, nhưng đưa thư qua cũng giống như vậy, nàng vội vội vàng vàng viết xon thư, bỏ vào bao, giao cho Bảo Lâm: "Thanh muội muội, Lâm muội muội, còn xin cầm lấy, đừng cho người khác nhìn thấy."



Bảo Lâm gật đầu nhẹ, nắm phong thư thật chặt: "Nghi tỷ tỷ cứ yên tâm đi."



Hai người đi ra khỏi Vũ Hoa Các, Bảo Thanh quay đầu lại nhìn nhìn qua cửa viện kia, vài cành hoa đào nghiêng ra bên cửa, một đoàn phấn phấn như sương. Cửa viện lờ mờ có thể thấy Kim Châu, đang dáo dác ngó ra bên ngoài.



"Tứ tỷ tỷ, ta cảm thấy bộ dáng Nghi tỷ tỷ như vậy, nhìn thật thê thảm." Bảo Thanh vịn Bảo Lâm tay, có chút ít đồng tình: "Nghi tỷ tỷ còn phải ăn đau khổ bao lâu nữa? Ta chỉ sợ mình không quản được miệng, nói bí mật ra."



"Hừ, bà nội tin tưởng muội như vậy, mới nói chuyện này cho muội biết, muội thế nhưng nghĩ nói ra?" Bảo Lâm đưa tay ngắt Bảo Thanh một phen: "Nếu muội còn nghĩ như vậy, ta sẽ bảo bà nội trói muội đến chủ viện ở, đỡ cho muội đi lắm mồm."