Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 282 :

Ngày đăng: 22:26 21/04/20


"Ca ca, đại tẩu!" Ngoài cửa truyền tới giọng nói khoan khoái của Xuân Hoa, Gia Mậu đang nắm tay Tương Nghi viết chữ, cuống quít để bút xuống, bút lông kia không đặt ổn, rớt xuống từ giá bút, lưu lại một chấm đen trên giấy Tuyên Thành.



"Hì hì..." Rèm cửa nhoáng một cái, một đám người từ bên ngoài tiến đến, thấy Gia Mậu và Tương Nghi đứng bên cạnh bàn, sắc mặt hai người đều hơi đỏ lên, không khỏi che miệng nở nụ cười, Hạ Hoa đi lên trước, cúi đầu nhìn nhìn bức chữ trên bàn, khúc khích cười một tiếng: "Đại ca, đại tẩu, vợ chồng các ngươi đây là cầm sắt hòa minh."



Đông Hoa cố ý làm bộ như không hiểu, mở to mắt giữ chặt tay Hạ Hoa hỏi: "Nhị tỷ tỷ, đàn cầm ở đâu, sắt lại ở đâu?"



Xuân Hoa liếc mắt nhìn mấy chữ viết trên giấy Tuyên Thành, hé miệng cười cười, nắm tay nhau cả đời tới giai lão, cuối cùng đại ca thỏa mãn tâm nguyện, giờ cũng có tâm tư làm chuyện vui khuê phòng này.



Tương Nghi thấy tất cả mọi người nháy mắt với mình à Gia Mậu, có chút thẹn thùng, vội vàng bảo Kim Châu Kim Ngọc mang trà lên, bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông, cùng ngồi trên một cái bàn, mỗi người chiếm một bên, chen lấn hai vị chủ nhân đến bàn nhỏ bên cạnh.



"Đại ca đại tẩu, chúng ta đặc biệt đến xem bảo bối Hoàng thượng ban thưởng." Đông Hoa chớp mắt, khẽ nghiêng đầu, vô cùng xinh đẹp: "Ta nghe bà vú nói bạch ngọc như ý kia hết sức khó có được, Hoàng thượng một lần cho bốn thanh, thật đúng là để mắt đại ca."



Xuân Hoa đưa tay xoa xoa đầu bánh bao lộn xộn của Đông Hoa, khẽ mang cười: "Ngọc như ý này cũng không ghê gớm gì, ngươi nghe nàng nói, trong Kim Ngọc Phường chúng ta hàng năm không biết muốn bán bao nhiêu ra ngoài, chẳng qua là Hoàng thượng ban thưởng xuống, thì thật là khó được, lúc đại công tử phủ Tiêu quốc công vị thành thân, Hoàng thượng mới cho hai thanh."



"Vị tiểu thư nhà phủ Tiêu quốc công gia đứng trong cung, bây giờ không phải là biến thành chiêu nghi sao? Tự nhiên không thể đánh đồng với Trường Ninh Hầu phủ chúng ta, Hoàng thượng nên nhìn mặt mũi bà cô." Hạ Hoa ngẩng đầu nhìn lên tủ kệ: "Đặt trên tủ kệ kia, có phải là bạch ngọc như ý Hoàng thượng ban thưởng hay không?"



Tương Nghi và Gia Mậu mang cái ghế ở ngồi bên cạnh, nghe mấy tỷ muội nói muốn xem bạch ngọc như ý, bảo Kim Châu mang bốn chuôi như ý xuống đặt ở trên bàn, mỗi người cầm một thanh thưởng thức một trận, liền ngay cả Thu Hoa không có thấy thế nào cũng chậc chậc lên tiếng tán thưởng: "Thủ công của tư trân cục đúng là tốt, dùng vật liệu cũng l thật tốt."



"Đây còn phải nói sao?" Xuân Hoa sờ sờ vân văn trên ngọc như ý, lại giơ lên lúc lắc trước mình một cái: "Các ngươi nhìn vật liệu này, là ngọc thạch thượng hạng, có thể soi ra bóng người đó."




"Đưa cho Xuân Hoa Hạ Hoa Thu Hoa Đông Hoa, mỗi người một thanh!" Thục Hoa ở bên cạnh chen miệng vào, mặt mày vặn vẹo, khuôn mặt vốn tính nhịn xuống, lúc này lại tỏ ra khó coi.



"Nàng thật là hồ đồ! Muốn đưa cũng muốn tặng cho đệ đệ Gia Mậu, đưa cho tỷ muội, đến lúc đó còn không phải là đồ đạc trong nhà người khác?" Dung lão phu nhân nghe hết sức tức giận, oán hận mắng một câu "Không có đầu óc", lại dừng lại câu chuyện, đứng ở nơi đó suy nghĩ: "Ta đi chỗ Gia Mậu nhìn xem, xem xem nàng chuẩn bị đưa cái gì cho ta."



Thục Hoa khoác tay Dung lão phu nhân: "Còn có ta nữa, bà nội."



"Được được được, cùng đi." Dung lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn Thục Hoa một cái: "Dù thế nào cũng không thể cho Thục Hoa nhà chúng ta chịu ủy khuất! Bà nội giúp ngươi đi đòi một hai kiện đồ tốt đến!"



Lúc này Dung tam phu nhân mới thật dài thở phào nhẹ nhõm, đi theo Dung lão phu nhân đi đến Duyệt Hoa Viên mà Gia Mậu ở.



Dung lão phu nhân mang theo Dung tam phu nhân và Thục Hoa tới, khiến Tương Nghi lấy làm kinh hãi, nàng vội vàng vịn lấy cánh tay Dung lão phu nhân, dìu đỡ nàng vào: "Nào có đạo lý bà nội đến xem vãn bối!"



"Tương Nghi, ngươi đừng nói khách khí như thế, bà nội đến xem ngươi và Gia Mậu cũng là nên." Dung lão phu nhân được Tương Nghi nâng đỡ ngồi xuống ghế, cười chợp mắt gật đầu với nàng, thoạt nhìn cháu dâu trưởng này là người biết quy củ, tâm địa mềm, lại tiêu tiền như nước, mình còn có thể thay lão Tam mò điểm chỗ tốt.



"Tương Nghi, ta nghe nói ngươi mang đồ Hoàng thượng ban thưởng xuống tặng người?" Dung lão phu nhân cũng lười dùng chiến thuật vu hồi, đi thẳng vào vấn đề: "Còn còn dư lại cái gì? Đều lấy ra cho bà nội nhìn một chút."



Tương Nghi trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Dung lão phu nhân dĩ nhiên gọn gàng đòi hỏi như vậy, nàng có vài phần khó xử, mình đưa bạch ngọc như ý cho bọn tỷ muội, chẳng lẽ sẽ không đưa đồ cho bà nội? Suy nghĩ một chút, nàng nhìn Kim Châu Kim Ngọc gật đầu nhẹ: "Đi đưa lăng la tơ lụa Hoàng thượng ban thuởng ra."