Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 37 :

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


"Không sai, quả nhiên là một người đẹp." Nhạc Tam nhìn xe ngựa lộc cộc đi xa, cười nước miếng đều chảy xuống.



Cô nương mặn mà như vậy lại có thể rơi vào trong chén (ý là cưới được ấy) mình? Thật là khiến người ta không thể tin được. Nhạc Tam dùng chân đá đá mảnh bùn trên đất, trong đầu quay qua quay lại, đại khái là đại phu nhân muốn thu thập Đại tiểu thư, cho nên trước tiên cần phải đuổi người bên cạnh nàng đi.



Bất kể thế nào, đây là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, mình có thể mạnh mẽ có chỗ tốt hơn. Nhạc Tam khẽ hát từ từ bước đi ra, cho bà tử trông chừng cửa hông hai đồng tiền: "Đại phu nhân tìm ta có chuyện!"



Bà tử sờ tiền một cái, nghiêng người qua, vừa để cho Nhạc Tam vào nội viện, vừa nói nhỏ: "Hôm qua Hoàng ma ma mới tìm hắn, hôm nay hắn lại đi tìm đại phu nhân, không biết là có chuyện gì !"



Tương Nghi ngồi vào xe, tay chân lạnh như băng, trái tim nhảy dồn dập.



Vừa nãy nàng thấy người núp bên cạnh cửa hông, bỗng nhiên có dự cảm xấu. Mặc dù kiếp trước nàng cũng không biết kẻ vô lại cướp Thúy Chi đi là ai, nhưng nàng lại mơ hồ đoán được thân phận người này rốt cuộc là gì. Mơi sáng sớm, ai sẽ chạy đến ẩn núp sau cửa hông ? Ai sẽ một hai tròng mắt không chớp nhìn Thúy Chi ? Hắn nhất định là người đánh chủ ý lên Thúy Chi!



Tương Nghi chỉ cảm thấy tay mình ướt nhẹp một mảnh, cơ hồ sắp làm rách vạt áo trong tay, nàng cúi đầu, nhìn đôi giầy màu nâu sậm của Thúy Chi, bên trên thêu hai đóa hoa nhỏ màu hồng —— mặc dù thường ngày Thúy Chi nhìn tâm tĩnh như nước, giống như không có yêu cầu gì, nhưng từ trên giày thêu rất nhiều hoa có thể nhìn ra được, thật ra thì trong lòng nàng muốn có người thương yêu, có người vì nàng dựng lên một mái nhà, nhưng vì hầu hạ mình, nàng lại từ bỏ tất cả những thứ này.



Bất kể thế nào, thảm kịch kiếp trước tuyệt không thể phát sinh lần nữa, Tương Nghi cắn răng, hơn nửa tháng nay, Thúy Chi không thể lại theo nàng một đi đọc sách, vạn nhất dọc đường đi bị người uy hiếp đi, vậy phải làm thế nào?



Từ Tộc Học đọc sách về, Tương Nghi phân phó Phúc bá chạy xe tới phố nam: "Ta muốn chọn áo cưới cho Thúy Chi."



Phúc bá nghe thì cười hắc hắc: "Sao có thể làm phiền Đại tiểu thư!"


Lạc Đại phu nhân gật đầu một cái: "Ngươi cũng hai mươi hai rồi, chẳng lẽ cả đời này không lấy chồng? Giờ có người muốn cưới, ngươi nên cám ơn trời đất vui mừng gả qua mới đúng, sao ngược lại không vui, chẳng lẽ ngươi không muốn?"



Thúy Chi trợn to hai mắt lắc đầu một cái: "Đại phu nhân, ta là không muốn."



"Tốt nhỉ, ta chỉ hôn sự cho ngươi, ngươi còn có thể nói một chữ không?" Lạc Đại phu nhân giận đến toàn thân run rẩy: "Hoàng ma ma, mau mau đi lấy cây gậy đến, để ta đánh chết nô tỳ không nghe lời này."



Tương Nghi cuống cuồng, đẩy Thúy Chi một cái, nói: "Mẹ, không phải Thúy Chi không muốn, là nàng hôm qua mới định thân, tổ mẫu tự mình chấp thuận, ngươi tới trể."



"Cái gì?" Lạc Đại phu nhân vuốt vuốt tay áo một cái: "Ngươi dỗ ai? Hôm qua nàng đã định thân trùng hợp như vậy ? Ta không tin!"



"Nếu mẹ không tin, có thể đi hỏi tổ mẫu." Tương Nghi thấy Lạc Đại phu nhân không có bộ dạng tức giận rống rống như ban đầu, hơi chút ổn định tâm thần, đứng bên người Thúy Chi: "Đây là chuyện thật không giả, giả cũng thật không được, ta có nói láo hay không, mẹ đi chủ viện một chuyến thì biết rõ." Ánh mắt của nàng nhìn chăm chú vào Lạc Đại phu nhân: "Ta nghĩ rằng trong Lạc Phủ này, hẳn là tổ mẫu lớn nhất chứ ? Nàng chỉ hôn sự cho Thúy Chi là đã định xuống, sao có thể sửa đổi? Tương Nghi biết mẹ có tâm tư thương tiếc xuống người của ta, vì sao không mở miệng trước? Giờ mới nói, không phải muốn đánh mặt mũi của tổ mẫu sao?"



Lạc Đại phu nhân ngẩn người tại đó, nửa ngày cũng không nói gì, Hoàng ma ma bên cạnh nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Phu nhân, chỉ sợ chuyện này là thật, Đại tiểu thư chỉ là hài tử sáu tuổi, sao dám nói láo? Chúng ta nên thảo luận kỹ hơn mới đúng."



"Hừ, chúng ta đi." Lạc Đại phu nhân hung tợn nhìn Tương Nghi, hất ống tay áo một cái, tức giận xoay người rời đi, Hoàng ma ma cuống quit đuổi theo: "Phu nhân đi chậm một chút, cẩn thận dưới chân!"



Tương Nghi "Ai nha" một tiếng, lúc này mới thư giản toàn thân, sờ quần áo trong trên người một cái, mồ hôi ướt nhẹp. Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thúy Chi, nàng đang ngơ ngác đứng đó, sắc mặt trắng bệch.