Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 47 : Hại Tương Nghi vô tội bị thương

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Hại Tương Nghi vô tội bị thương



Cuối cùng Lạc Đại phu nhân không chịu bỏ qua cho nàng.



Khi đi chơi tiết thanh minh từ bên ngoài về Lạc Phủ, nàng không nói một lời mang theo một đám nha hoàn bà tử chạy tới trong phòng Tương Nghi, cho dù Lưu ma ma và Liên Kiều gắng sức che chở nàng, Tương Nghi vẫn trúng mấy gậy, trên mặt cũng bị Lạc Đại phu nhân tát mấy cái, móng tay thật dài vạch qua mặt nàng, để lại vết xước thật dài.



Lưu ma ma ôm Tương Nghi, vành mắt đỏ lên: "Cô nương, lần tới ngài nhìn thấy Nhị thiếu gia Nhị tiểu thư, tránh một chút, đừng đi cùng bọn họ, phía sau bọn họ có đại phu nhân làm chỗ dựa."



Liên Kiều bưng nước nóng tới cho Tương Nghi đắp mặt, trong mắt có nước lấp lánh, cố chịu đựng không cho nước mắt rớt xuống. Lúc nãy Liên Kiều cũng bị Lạc Đại phu nhân đánh cho một trận: "Nha đầu chết tiệt kia, lại dám đứng ở bên cạnh xem kịch vui, cũng không biết đưa diều cho Nhị thiếu gia, ngươi là gỗ hả?"



"Cô nương, ngài giống như Đào kép." Liên Kiều thoa khăn lông lên trên mặt Tương Nghi, quỳ người xuống nhìn mặt của nàng: "Xanh tím hết rồi, đại phu nhân hạ thủ thật ác độc."



Tương Nghi cười khổ một tiếng, bây giờ mình là cái gai trong mắt Lạc Đại phu nhân, sao nàng lại biết hạ thủ nhẹ.



Liên Kiều thở dài một cái: "Ai, ta vốn nghĩ cha mẹ ta nhẫn tâm, lại có thể bán đứt ta, không nghĩ tới vẫn tính là tốt, nếu gặp phỉa mẹ kế, chịu khổ còn nhiều hơn."



"Nếu gặp phải mẹ kế, nói không chừng đã bán ngươi cho lão già hơn năm mươi tuổi làm vợ rồi." Lưu ma ma cầm thuốc nhẹ nhàng đắp lên cho Tương Nghi, trong lòng đau đến không nói chuyện nổi: "Mẹ ruột vẫn tốt, cũng sẽ tốt hơn mẹ kế, lòng của mẹ kế độc hơn mẹ ruột không biết bao nhiêu!"



Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy tế tế và thở dài, Tương Nghi nằm trên giường, mắt nhìn xà ngang trên đỉnh đầu, siết quả đấm một cái, hôm nay là do mình không nhịn được, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, giờ mình không phe cánh có, muốn đối nghịch với Lạc Đại phu nhân, chỉ có thua thiệt, sau này phải học ngoan một chút.




Tiểu nha đầu này mới mười hai mười ba tuổi, nhưng dáng vẻ rất mặn mà, Lạc Đại lão gia nhìn thấy thì trong lòng ngứa ngáy, một tay giữ nàng lại: "Ta muốn đi chỗ Đại tiểu thư, mau mau mang gia đi."



Nha hoàn kia chuyển sóng mắt một cái, rất là thuận theo mặc cho Lạc Đại lão gia nắm tay nàng xoa nắn: "Đại lão gia, nô tỳ mang ngài đưa qua."



Lạc Đại lão gia đi theo tiểu nha đầu kia, chỉ cảm thấy trên người tiểu nha đầu phiêu động qua tới hàng loạt mùi thơm, rất dễ ngửi, hắn cợt nhả nói với nàng mấy câu, quẹo qua cửa bán nguyệt, chỉ thấy đến mấy căn phòng, nhìn tiểu nha đầu đi về phía đó, không khỏi có vài phần kinh ngạc: "Đại tiểu thư ở đây?"



Đó là hai căn nhà con, giữa mặt tường lộ ra mấy gian phòng, nhìn cửa liêm và màn cửa sổ kia, còn tưởng là chỗ ở của nha hoàn bà tử môn, quả thực mộc mạc. Lạc Đại lão gia đi vào, thấy Tương Nghi nằm trên giường, gương mặt sưng lên thật cao, cũng sợ nhảy dựng, lần này ra tay quá độc ác.



"Tương Nghi." Lạc Đại lão gia đứng bên giường nhìn nàng: "Sau này ngươi ngàn vạn lần đừng so đo với mẫu thân của ngươi, ngươi lại không phải là không biết tính tình nàng nóng, dao lại hết lần này tới lần khác cứ đi lên tiếp cận?"



Thì ra phụ thân an ủi là thế này, nói tất cả là do nàng tự chuốt lấy, Lạc Đại phu nhân tính tình nóng, mình không biết phải trái chọc nàng. Đôi mắt Tương Nghi lặng lẽ nhìn Lạc Đại lão gia, lẳng lặng nói: "Cám ơn phụ thân chỉ điểm."



Lạc Đại lão gia bị tiếng nói bình tĩnh của Tương Nghi làm cho có vài phần lúng túng, hắn sờ trong túi một cái, đưa tiền qua: "Ngươi tự cầm đi mua thuốc, lần tới cẩn thận."



"Cô nương." Lưu ma ma thở dài một cái, cũng sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên Đại lão gia tới trong phòng cô nương thăm nàng, kết quả lại là tới đi vội vàng, không nói được mấy câu, người đã đi mất.



"Ma ma, cất tiền vào đi." Bất kể là ai cho gì đó, đều phải cầm, bây giờ mình còn không có bản lãnh tâm cao khí ngạo. Tương Nghi nhìn tiền trong tay, nở nụ cười khổ, thì ra khi người nghèo, là không có cách nào chú trọng khí tiết.