Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 56 : Tình xót xa bùi ngùi trăn trở suy nghĩ

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Gia Mậu, Gia Mậu.



Trong lòng Tương Nghi không ngừng lặp lại cái tên này, lại không dám gọi ra, Liên Kiều kỳ quái đang hỏi nàng: "Cô nương, vừa nãy ngài hô cái gì?"



Không thể luống cuống, nếu mình trước mặt nhiều người như vậy, sốt ruột kêu tên Gia Mậu, sẽ khiến người bên cạnh nghi ngờ. Tương Nghi nắm chặt tay một cái, để Liên Kiều đỡ mình đứng lên, từ từ đi qua nhìn, mới thở ra một hơi thật dài, thả trái tim đã nhảy tới cổ họng kia xuống.



Trên đất ngồi một người, ôm lấy Gia Mậu trong ngực, nhìn cách ăn mặc của người kia, hẳn là hộ vệ Dương gia.



"Gia Mậu, con không sao chứ?" Dương lão phu nhân cúi đầu nhìn Gia Mậu nằm trên đất, nhìn như vậy, Gia Mậu giống như cao lên một chút, làm bà bỗng nhiên cảm thấy Gia Mậu trưởng thành hơn.



Gia Mậu giơ tay lên quơ quơ với Dương lão phu nhân: "Bà ngoại, không việc gì không việc gì, chẳng qua là trầy tay."



Bàn tay bị trầy da, cát đá cắt trên da thịt từng lỗ hổng, tia máu thẩm thấu ra ngoài từ chỗ bị cắt kia, từ từ tụ tập thành giọt máu,) rơi xuống cỏ. Trên lá cây xanh biếc phảng phất nở ra đóa hoa lấm tấm đỏ nhạt, tô điểm cho bích ngọc.



Lúc này Dương lão phu nhân mới yên lòng, lắc đầu một cái với Gia Mậu: "Gia Mậu, xưa nay con rất cẩn thận, vừa nãy là thế nào? Đột nhiên ghì ngựa, tự ném mình ra ngoài, may mắn có người đỡ được con, nếu không thì... Ta phải ăn nói sao với mẹ của con."



"Bà ngoại, ông ngoại từng nói, da thịt nam hài tử không nên được chiều chuộng, phải va va chạm chạm, con là đang từ từ lớn lên!" Gia Mậu cười nhìn Bảo Trụ đang chạy tới: "Bảo Trụ, ngươi nói có phải không ?"
Không thiên vị là không có khả năng, Lạc Tam lão gia là con trai nhỏ bà yêu thương nhất, dù sao cũng coi trọng hơn Lạc Nhị lão gia. Lạc lão phu nhân thấy trên mặt Lạc Nhị Phu nhân có chút không vui, cười một tiếng: "Dù sao trước khi vợ lão Tam xuất giá có danh tài nữ, sợ là có thể nói nhiều mấy câu với Dương lão phu nhân."



Nghe câu này, Lạc Nhị Phu nhân trong nháy mắt đỏ mặt, không nói thêm gì nữa, Lạc Tam phu nhân kinh ngạc vui mừng thẳng người lên, ánh mắt nhìn về Lạc lão phu nhân, dáng vẻ thụ sủng nhược kinh.



"Mẹ, con không đi cũng được, nhưng ngài phải mang theo Ngọc nhi và Hồn nhi." Lạc Đại phu nhân hơi tức giận bất bình: "Chúng con là phòng lớn, dù sao cũng phải phải có hai người đi đúng không ?"



Lạc lão phu nhân suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, mang hai người bọn họ qua, cũng để cho bọn họ chơi đùa với biểu huynh muội."



Lạc Nhị Phu nhân há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, chờ sau khi đi ra chủ viện, giận dữ đứng ở cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Đại phu nhân đi ra sau lưng, trong đầu tràn đầy cảm giác khó chịu, lão đại lão Tam cũng có thể dính chuyện tốt, duy chỉ có chi thứ hai giống như không tồn tại Lạc lão phu nhân nhắc cũng không nhắc!



Vặn khăn tay đi tới trong vườn, Lạc Nhị Phu nhân giận dữ khó dằn, nhưng lại vô kế khả thi, chỉ đành đứng dưới tàng cây buồn bực, thấy Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn do mấy nha hoàn phụng bồi đi tới, hai người ăn mặc mới tinh, Lạc Tương Ngọc còn phá lệ ăn mặc sinh đẹp, tóc chải song hoàn, trâm trên búi tóc tỏa sáng lấp lánh, môi hình như thoa son, đỏ phát sáng.



"Chẳng qua chỉ là phố Đông buôn bán, cũng oai phong như vậy!" Lạc Nhị Phu nhân giận đến cặp mắt đỏ lên, vẫy khăn tay đi tới trước, bỗng nhiên nghe bên người truyền tới một tiếng cười duyên: "Nhị phu nhân đang tức cái gì vậy ?"



Trong bụi hoa đứng một nữ tử hơn hai mươi tuổi, mặc áo kép hoa, tóc chải bóng loáng, vẽ lông mày vẽ mắt, có vài phần quyến rũ. Lạc Nhị Phu nhân khẽ hừ một tiếng: "Trần di nương, ngươi đang xem hoa sao?"