Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 65 : Sơn vũ lai Phong Mãn Lâu

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Lạc Tương Ngọc mất tích.



Trên dưới Lạc Phủ hốt hoảng một mảnh, Lạc Đại phu nhân nhận được tin tức, lúc ấy lập tức choáng váng ngã xuống.



Lần này Lạc Phủ càng loạn tung tùng phèo, Lạc lão phu nhân tranh thủ thời gian để cho người đi mời đại phu đến an thai cho Lạc Đại phu nhân: "Cũng bảy tháng rồi, phải giữ thân thể cho tốt."



Khi người làm Lạc gia đi quan phủ báo án về, lúc nói chuyện không dám nhìn ánh mắt của Lạc lão phu nhân: "Trong phủ nha nói sẽ hết sức tìm kiếm, tiết Đoan Dương một ngày mất năm sáu đứa bé, nhất định sẽ dốc hết toàn lực."



Lạc lão phu nhân nhíu mày, ấm ức không thích: "Dốc hết toàn lực, dốc hết toàn lực, sao ta lại không thấy quan phủ bọn họ dùng sức nhỉ? Hàng năm người què không biết muốn mất bao nhiêu người, cũng không thấy bắt được, ngược lại biết lừa người !"



"Đại lão gia cũng làm quan trong phủ, Tri phủ lão gia sẽ không mặc kệ." Người làm kia vội vàng khuyên giải an ủi đến Lạc lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngài hãy yên tâm đi, nhất định sẽ có tin tức tốt."



Lạc lão phu nhân thở dài một cái, mất một cháu gái, đây chính là một mấy vạn lượng bạc, Lạc Tương Ngọc xinh đẹp, đến lúc đó không thiếu được một khoản sính lễ thật dầy, bây giờ cứ như vậy không thấy, Lạc lão phu nhân quả thực hối tiếc, hầm hừ nói: "Đánh Hoàng ma ma và Hoan Nhi 30 trượng thật nặng, ngày mai người môi giới đến, bán Hoan Nhi đi!"



Hoàng ma ma là thiếp thân ma ma của Lạc Đại phu nhân, mình không thể động nàng, dù sao cũng phải hỏi qua con dâu mới được, còn Hoan Nhi là mua sau này, mình muốn thế nào thì thế đó. Lạc lão phu nhân nhìn chằm chằm người quỳ dưới đất, Hoan Nhi sắc mặt trắng hếu, quả thực không thoải mái, dù bán Hoan Nhi, cũng tìm không được Lạc Tương Ngọc về!




Tương Nghi câu được câu không nhàn thoại với Tuyết Châu, Lạc lão phu nhân ngồi một bên, híp mắt quan sát trên người Tương Nghi, dọc theo đường này bà một mực khảo lượng cháu gái lớn của mình, nhưng từ đầu đến cuối lại tìm không ra sơ hở gì. Nếu chuyện này thật là nàng an bài, chỉ sở sợ sau này mình tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.



Mới bảy tuổi, có thể có tâm tư kín đáo như vậy? Lạc lão phu nhân nhìn tóc đen thui của Tương Nghi, trong lòng lẩm bẩm, quả thực không chắc chắn được. Cho dù nàng có bố trí như vậy, nhưng Cậu nàng, tuyệt không phải nàng có thể sai khiến, huống chi nàng nhiều năm như vậy chưa từng đi Hoa Dương lần nào, sao có thể tìm được Tiền Mộc Dương? Cho dù phái Thúy Chi và Toàn Quý đi, Tiền Mộc Dương có thể ra mặt cho nàng? Huống chi Tiền Mộc Dương ngay cả nàng cũng tố cáo —— không thể nào, chuyện này không thể nào là Nghi Nha Đầu ở sau lưng sai khiến, nhất định là tửu quỷ Tiền Mộc Dương này, không có tiền uống rượu bài bạc, thì đánh chủ ý lên đồ cưới của em gái.



Trong lòng Lạc lão phu nhân có mấy phần hối tiếc, sớm biết kết cục như vậy, chẳng bằng ổn định Tiền Mộc Dương trước, nhét chút tiền lẻ cho hắn, là có thể giữ được bốn cửa hàng này rồi.



Chuyện tới nước này, hối hận cũng vô ích, Lạc lão phu nhân không khỏi thở dài, Cổ nhân nói đúng, cẩn thận dùng thuyền vạn năm, mình lại lơ là sơ suất rồi. Bà đưa tay sờ túi trong tay áo một cái, bên trong tất tất tác tác truyền một trận tiếng vang.



Trong lòng đau đớn, Lạc lão phu nhân cơ hồ không thở nổi, đó là khế ước mua bán bốn cửa hàng mặt tiền, hàng năm có thể thu vào hơn mười ngàn lượng bạc, đã ăn chỗ tốt bảy năm rồi, bây giờ muốn bà nhả ra, thật là không nỡ bỏ. Nhưng, nếu Tiền Mộc Dương nhất định phải cáo bà tham đồ cưới con dâu, bà cũng chỉ có thể nhịn đau lấy mấy tờ khế ước mua bán nhà ra, tránh cho đến lúc đó có tai ương lao ngục.



Bà nhìn Tương Nghi đang đứng cạnh cửa nói chuyện với Tuyết Châu, bên khóe miệng nở một nụ cười, đến lúc khảo sát cháu gái này rồi, nếu ở trong phủ Hoa Dương, nàng chủ động nói muốn mình tiếp tục bảo quản khế ước mua bán này, vậy chứng minh nàng thật không biết chuyện này, nếu nàng cầm các loại khế ước mua bán nhà về, vậy chuyện này chắc chắn nàng cũng có phần.



"Tổ mẫu, tổ mẫu, ngài mau đến xem bên kia, có con mèo thật đẹp mắt, một chỗ trắng một chỗ đen." Tương Nghi cười quay đầu lại, tay chỉ bên ngoài, nụ cười trên mặt rực rỡ, thiên chân vô tà.