Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 76 :

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Mặt trời đi ra từ phía đông, lại lặn xuống ở phía tây, một ngày lại qua.



Tương Nghi dựa vào cửa sổ Tộc Học, nhìn những chiếc là khô trên nhánh cây một từ từ lay động, giống như sắp rụng xuống. Một ngày lại một ngày, giá phong đao sương kiếm mạnh mẽ nổi lên, cho dù bây giờ còn là mùa hè chói chan, nhưng hình như đã thấy giá rét của trời đông.



Mặc dù mình đã để ý khắp nơi, nhưng Tương Nghi luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, phảng phất phía trước có một cạm bẫy, đang chờ nàng nhảy vào. Cạm bẫy ngụy trang rất tốt, nàng căn bản không nhìn ra một chút vết tích, ngoại trừ hôm đó thấy thần sắc kinh hoảng trên mặt Bà đỡ Trương, còn có Phương tẩu nói thấy trong ngực bà ta có thỏi vàng.



Liên Kiều đứng ở một bên thu xếp đồ đạc cho Tương Nghi: "Lớp thứ hai là luyện đàn, những quyển sách này có thể thu lại rồi."



"Lạc đại tiểu thư." Hoàng Nương Tử từ bên ngoài đi vào: "Người trong phủ các ngươi đến, nói mẫu thân của ngươi vừa mới sinh một đứa bé, muốn ngươi trở về nhìn một chút."



Tương Nghi theo bản năng lui một bước đến bên cạnh cửa sổ: "Không, ta không đi."



Nàng một mực lo lắng khi Lạc Đại phu nhân sinh con sẽ xảy ra ngoài ý muốn, không dám đến gần viện của Lạc Đại phu nhân, bây giờ Lạc Đại phu nhân bình an sinh hài tử, nàng vẫn hơi băn khoăn như cũ—— nàng là đinh trong mắt Lạc Đại phu nhân, mình đến gần, chưa chắc Lạc Đại phu nhân sẽ đồng ý.



Lại nói, còn không biết sẽ có chuyện gì đang chờ nàng.



"Đại tiểu thư, đại phu nhân sinh cho ngươi một đệ đệ, ngươi là người làm tỷ chẳng lẽ không đi nhìn xem?" Thanh La vừa sải bước vào, đưa tay cầm túi sách trên tay Liên Kiều: "Chẳng qua chỉ là một ngày không đọc sách, chẳng có gì ghê gớm."



Thanh La tới đón nàng về? Tương Nghi nghi ngờ nhìn bóng người màu xanh lục kia, trong lòng càng là có mấy phần băn khoăn, gọi nàng về, chỉ cần dung một nha hoàn hoặc là bà tử bình thường là được, sao lại là Thanh La?



Thanh La là nha hoàn tâm phúc của Lạc lão phu nhân, địa vị thường ngày ở Lạc Phủ rất cao, tụi nô tỳ khi nhìn thấy Thanh La, cười hết sức thân mật, còn kính trọng hơn chủ tử một chút. Hôm nay tại sao là phái nàng tới? Trong này có kỳ quái. Tương Nghi xoay người lại, mắt nhìn Hoàng Nương Tử: "Nương tử, ta có vài chỗ còn chưa hiểu rõ, mong nương tử chỉ giáo."



Tương Nghi đi tới bên người Hoàng Nương Tử, giữ chặt tay của nàng, ném cái ánh mắt với Hoàng Nương Tử, trong nháy mắt liền Hoàng Nương Tử ý tứ của Tương Nghi, cười gật đầu: "Lạc đại tiểu thư, ngươi có vấn đề gì cứ nói."
Tương Nghi phảng phất còn có thể thấy thần sắc kia của Gia Mậu, vừa khảy đàn, vừa mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt đưa tình, giống như lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ lúc còn bé.



"Chờ ta đàn quen tay rồi, ta dạy cho nàng đàn, chúng ta cùng đàn bài này." Gia Mậu kéo tay nàng đặt trên dây đàn, nụ cười rạng rỡ trên khóe môi: "Có phải rất êm tai không?"



"Ừ." Nàng cúi đầu nhìn tay mình đặt tại trên cầm, đầu ngón tay nhọn, giống như hành non. Nhìn lại mình bụng một chút, tròn trịa rồi, còn giống như có thể thấy bên trên có cái gì đang động, một chốc ở phía đông, một chốc lại đi phía tây. Gia Mậu thấy nàng cúi đầu, cũng nhìn bụng của nàng: "Tương Nghi, nàng xem, con của chúng ta cũng đang nghe ta đánh đàn."



Gia Mậu là một người ôn hòa, nàng lợi dụng mảnh nhỏ ôn hòa và không đành lòng lòng, lừa hắn, mượn trong hài tử bụng bức bách Dung gia đón nhận nàng.



Đình viện mấy phần thâm sâu, vào cửa hầu môn, mới biết tất cả cũng không tốt đẹp như nàng tưởng tượng.



Gia Mậu đối với nàng, là trăng sáng trong đáy lòng, thuần khiết như nước, ôn nhu đơn thuần. Khi nàng hết sức mong muốn ánh sáng trăng sáng này biến thành một ngọn đèn bên cạnh mình, nàng mới phát hiện đường xá gian nguy, nàng cũng tổn thương người khác.



Thê tử của hắn, là cao môn quý nữ do Thái hậu nương nương tự mình gả xuống, Dung gia được ý chỉ, người người vui mừng, từ Dung lão thái gia đến Dung đại phu nhân, cho dù là biết rõ cảm tình Gia Mậu ở chỗ muội muội Xuân Hoa, cũng khuyên đến hắn lấy vợ.



Khi đó nàng đã bị Lạc Đại phu nhân hứa cho Lý tú tài, nàng và hắn, hoàn toàn không có khả năng lại giao nhau, nhưng thế sự trêu ngươi, nàng và hắn, lại gặp nhau ở kinh thành, nàng và hắn, lại đi tới một nơi.



Vì tư tâm của mình, vì một phần cảm tình mình theo đuổi, Tương Nghi cố chấp làm chuyện mình không nên làm, bị thế nhân lên án, chịu hết xem thường, đến cuối cùng cũng không có kết quả tốt, đến khi nàng mở mắt, tỉnh hồn ngẫm nghĩ từng chuyện, nàng mới giật mình kiếp trước mình sống quả thực không đáng giá.



"Lạc đại tiểu thư, ngươi làm sao vậy?" Hoàng Nương Tử thấy khóe mắt Tương Nghi có lệ quang yêu kiều, vội vàng cầm lên khăn cho nàng lau lệ: "Lo lắng tổ mẫu ngươi sẽ trách phạt ngươi? Có muốn đi về bây giờ không?"



"Không, ta không đi về." Sắc mặt Tương Nghi kiên định, trở về chắc chắn không có chỗ tốt gì, không bằng tạm thời ngây ngốc ở nơi này.