Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 82 :

Ngày đăng: 22:23 21/04/20


Hóa ra quan này cũng phân thành ba bảy loại, cũng không phải tất cả quan lại đều công chính như Lâm tri phủ.



Tương Nghi thầm thở dài một cái, kiếp trước mình rất ít tiếp xúc với quan phủ, cũng không biết những quan viên kia đến tột cùng có một sắc mặt gì, không nghĩ tới kiếp này sống ít ngày như vậy, đã dính phải hai án kiện rồi.



Dù quan hồ đồ thế nào đi nữa hồ đồ, cuối cùng cũng phải có lý có chứng cớ xử án, dù sao trên công đường còn có dân chúng nhìn phán xét, cũng không thể hồ đồ định tội danh cho nàng—— dù sao thì hồ sơ này cũng phải qua Hình bộ.



Bảo Trụ và Gia Mậu đang giúp mình, đây là cơ hội duy nhất của mình, phải thoát thân thế nào, cần mình cẩn thận tìm chỗ hở trong đó. Tương Nghi nhắm mắt lại suy nghĩ rất lâu, dù sao xử án coi trọng nhân chứng vật chứng, dù sao mình cũng phải có ý tưởng từ hai thứ này mới được.



Lạc lão phu nhân thật sự là lão mưu thâm toán*, ngày hôm sau Tương Nghi mới thấy được thủ đoạn của bà ta.



*người nhiều tuổi nên tính cách hại người cũng thâm sâu, có nghĩa khác là đa mưu túc trí hoặc nhìn xa trông rộng, nhưng không phù hợp trong trường hợp này nên mình giải thích theo cách hiểu của mình nhé.



Người đứng trên công đường nhiều hơn hôm qua rất nhiều, trừ nguyên cáo Cao lão phu nhân và nhân chứng Bà đỡ Trương, còn người quỳ đầy đất đông nghịt. Tương Nghi đứng đó, nhìn Lạc lão phu nhân cầm phật châu trong tay đứng một bên, sắc mặt bình thường, không có chút kinh hoàng nào, y phục không hề loạn lên, thật giống như bà ta chỉ tới công đường xem náo nhiệt.



Quá ma ma quỳ xuống bên chân Lạc lão phu nhân, đang kể lể: "Chu đại nhân, lão phu nhân nhà chúng ta đúng là vô cùng oan uổng, mấy chục năm qua bà một lòng hướng thiện, mỗi ngày bái phật niệm kinh, sao biết làm mấy chuyện thương thiên hại lý kia? Xin đại nhân chớ tin lời vu cáo, tra rõ sự thật mới là chân lý!"



Chu đại nhân cầm kinh đường mộc đánh một cái: "Bổn quan tự nhiên phải làm thanh thiên, tuyệt đối không vu hãm người tốt!"



Nha dịch trên công đường cầm gậy uy vũ gõ xuống đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thật dài: "Uy... Võ..." Theo một trận vang dội gậy gộc này, trên công đường yên tĩnh lại trong khoảnh khắc, tất cả mọi người im hơi lặng tiếng nhìn Chu tri phủ, không biết tiếp theo hắn sẽ xử án thế nào.



"Hôm qua Lạc đại tiểu thư nói hà bao này là quà nàng đưa cho Lạc lão phu nhân nhân tiết Đoan Dương, hôm nay Bổn quan đặc biệt truyền Lạc lão phu nhân tới, xin bà hãy nói rõ ràng chuyện này." Chu tri phủ xốc hà bao lên thật cao, bụng tròn vo đặt trên công án, thịt béo kia nhích tới nhích lui.




"Là Toàn Quý!" Quá ma ma kinh hô lên nhất thanh: "Lão phu nhân, là Toàn Quý nam nhân của Thúy Chi!"



Thân thể Chu tri phủ nghiêng về trước: "Toàn Quý? Là ai?"



"Đại nhân, đó là nam nhân nha hoàn thiếp thân của Đại tiểu thư chúng ta gả cho." Quá ma ma cười lạnh một tiếng: "Nha hoàn kia là đại phu nhân trước lưu lại, một mực trung thành với Đại tiểu thư!"



"Thì ra là vậy!" Chu tri phủ nghe thì gật đầu liên tục, đánh kinh đường mộc một cái: "Lạc đại tiểu thư, bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, rõ ràng là ngươi bất mãn với mẹ kế, thừa dịp nàng bị bệnh, sai người làm đến dược đường mua dược vật hoạt huyết thông kinh hạ vào trong thuốc của mẹ kế, hại chết nàng, ngươi còn gì để nói?"



Tương Nghi nghễnh đầu, không sợ hãi nhìn Chu tri phủ: "Việc Tương Nghi không làm, dĩ nhiên không thể uổng công gánh chịu tội danh này, xin Chu tri phủ để cho ta tự chứng thuần khiết."



"Nhân chứng vật chứng đều có, còn có thể tự chứng thuần khiết?" Người dưới công đường có mấy phần kinh ngạc, nhìn thân thể nho nhỏ của Tương Nghi, thật là không thể tin được.



"Lạc đại tiểu thư, việc này không cần thiết, Bổn quan kết án." Chu tri phủ ngạo mạn nói một câu: "Công đường này là công đường của Bổn quan, còn chưa tới phiên ngươi mở miệng nói phải làm gì thì làm đó!"



Tương Nghi cắn răng, sắc mặt tái nhợt, gặp một tên quan hồ đồ như vậy, nàng đúng là có trăm miệng cũng không thể bào chữa.



"Chu tri phủ, chẳng lẽ ngươi là không muốn mũ cánh chuồn của ngươi?" Bỗng nhiên, trong đại sảnh vang lên một giọng nói tràn đầy tức giận.



Mọi người nhìn theo tiếng, chỉ thấy vị Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng kia, hai tay chắp ở sau lưng, ngạo mạn nhìn Chu tri phủ: "Nếu Chu tri phủ cứ kết án như vậy, tất nhiên khi ta về phủ sẽ mời tổ phụ viết một phong thơ cho Dung phi nương nương trong cung, giảng thuật một phen thẩm án kỳ văn ta thấy tại Phủ Nghiễm Lăng."