Nữ Phụ Báo Thù

Chương 25 : Theo đuổi

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


"Em gái Như Tuyết, trước kia em sinh sống ở nước ngoài, mới vừa trở về nước còn thích ứng không, thật ra thì nước ngoài không có gì hay, nếu không phải là cha mẹ yêu cầu, chị cũng không muốn rời nơi này đến nước ngoài du học, dù sao nơi này lại tương đối quen thuộc, còn có một số người đặc biệt." Vừa nói chuyện, ánh mắt của Uyển Nhược liếc nhìn về phía Kính Đào.



"Chị Uyển Nhược, chị không biết kể từ sau khi chị đi rồi, anh em trà không nhớ cơm không nghĩ vì người ấy biến mất mà tiều tụy. Chị Uyển Nhược, không bằng chị nói một chút với chú để cho chị trở về được không, như vậy anh em cũng không cần ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày ở bên cạnh em nhớ tới chị, đầu của em cũng sắp lớn hơn rồi." Liếc mắt nhìn Lý Như Tuyết, Tĩnh Quân cố ý mở miệng làm rõ quan hệ giữa Uyển Nhược và Lý Kính Đào.



"Em nói cái gì đấy, chị và Kính Đào chỉ là bạn tốt, mặc dù cha mẹ hai nhà có ý muốn tác hợp hai người chúng ta, nhưng dù sao hiện tại tuổi còn nhỏ, xem hai chúng ta, nói những thứ này ở trước mặt người bạn nhỏ làm gì. Như Tuyết, chúng ta đi đến bên kia ăn bánh ngọt." Lý Như Tuyết hơi cúi đầu xuống không muốn để hai người ở đây nhìn ra cô lúng túng.



Từ khi đến thành phố S, trừ lần gặp phải bà điên đưa thực phẩm đó ra, Như Tuyết chưa từng lúng túng giống như là bây giờ, hai người kia một xướng một họa ngoài sáng trong tối để cho cô nhận rõ ràng tình thế, không nên có ý nghĩ đụng vào Lý Kính Đào. Rõ ràng là Lý Kính Đào theo đuổi mình trước, mình cũng không có ý gì đối với anh ta, nếu không phải là nhìn ở trên thân phận của anh, căn bản sẽ không tới tham gia tiệc sinh nhật này.



Nào biết cho Lý Kính Đào mặt mũi, đổi lấy lại là hôm nay bị hai người nhục nhã như vậy, Lâm Uyển Nhược, Lý Tĩnh Quân, Lý Như Tuyết yên lặng lẩm bẩm tên hai người này ở trong lòng. Mai Lan vốn là cùng đi với Lý Như Tuyết, nhưng vừa vào cửa, Lý Như Tuyết đã bị Lý Kính Đào kéo đi, chỉ để lại một mình cô ai cũng không biết đứng lẻ loi ở một cái góc nhỏ phòng khách. Vì không để người ta nhìn ra cô lúng túng, Mai Lan cố ý đi đến chỗ bàn ăn nào đấy lấy một chút đồ ăn, mùi vị những thức ăn này rất là ngon, Mai Lan bèn dứt khoát đứng ở nơi đó bắt đầu hưởng dụng không chú ý tới Lý Như Tuyết ném tới ánh mắt cầu cứu với cô.



"Thật xin lỗi, em tới trễ." Giọng nói quen thuộc vang lên, Mai Lan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đến bóng người tiến vào từ bên ngoài, vội để đĩa trong tay xuống, nâng lên nụ cười khéo kéo nhất, đi tới phía chàng trai mới vừa tiến vào đó. Âu Dương Vũ, vậy mà anh ấy cũng tới nơi này, không biết dáng vẻ cô ăn đồ ăn mới vừa rồi có để cho anh ấy thấy hay không, có thể hiểu lầm mình hay không.



Âu Dương Vũ cũng không chủ ý tới Mai Lan ăn năn hối hận ở chỗ này, lúc vừa tiến đến tầm mắt của anh đã bị bóng dáng xinh đẹp trên hành lang lầu hai hấp dẫn toàn bộ ánh mắt. Sau khi lại có hứng thú đối với Mạn Dao, Âu Dương Vũ đã phái người đi tìm hiểu lai lịch của Mạn Dao, sau khi biết được Mạn Dao là cháu gái của Lý Vạn Sơn mới vừa nhận về, Âu Dương Vũ sẽ càng ngày càng không buông tay.
Đối với Lý Kính Đào, có lẽ giữa bọn họ cũng không có tình yêu gì, nhưng nhiều năm qua ở cái nhìn của Uyển Nhược thì bọn họ đã nhận định lẫn nhau, cho dù có lẽ bọn họ đã từng có những người khác, nhưng cuối cùng cũng là hai người bọn họ đi vào cung điện hôn nhân.



Đây là sự thật Uyển Nhược đã nhận định từ nhỏ, nhưng mới xuất ngoại một năm, hôm nay vốn muốn cho Lý Kính Đào một niềm vui bất ngờ, nhưng dường như Lý Kính Đào lại cho cô một sự khiếp sợ như vậy. Ví bằng đi đến ngay ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy, Lý Kính Đào và Lý Như Tuyết nhảy điệu vũ thứ nhất, Uyển Nhược không dám nghĩ tới mọi người ở đây sẽ nghĩ như thế nào, cô tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra, cho dù muốn chia tay với Lý Kính Đào, cũng phải là cô bỏ rơi Lý Kính Đào, mà không phải người đàn ông này bỏ rơi mình, Uyển Nhược đâu thể mất mặt như vậy.



"Kính Đào, chúng ta mở màn đi mọi người đều chờ đấy!" Thấy Lý Kính Đào đã cách bọn họ càng ngày càng gần, lập tức sắp đưa tay ra, Uyển Nhược như là cười một tiếng trực tiếp đưa tay kéo tay Kính Đào lại, tiếp đó nhẹ nhàng lôi kéo, đi vòng quanh chỗ sàn nhảy.



"Kính Đào, nhiều người ở đây như vậy, có một số việc chờ một chút hãy nói." Cảm thấy Lý Kính Đào cứng ngắc, thân thể Uyển Nhược xoay một chút, theo bước khiêu vũ nói thì thầm ở bên tai Kính Đào. Lý Kính Đào nhìn mọi người hoan hô ở đây, cũng không tiện đẩy Uyển Nhược ra, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi nhìn Lý Như Tuyết, hi vọng cô có thể biết sự bất đắc dĩ của mình, đang nhắm mắt bắt đầu phối hợp bước khiêu vũ của Uyển Nhược.



"Qua mấy năm chị Uyển Nhược và anh kính Đào sẽ sắp kết hôn, cô chính là hết hy vọng đi, nên làm gì thì làm cái đó sớm một chút." Nhìn hai người nhảy uyển chuyển ở giữa sàn, Tĩnh Quân khinh thường mở miệng giễu cợt nói ở bên cạnh Như Tuyết.



"Kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi còn chưa kết hôn, chuyện của tương lai người nào lại nói chính xác được!" Như Tuyết bị tất cả trước mắt và lời Tĩnh Quân nói làm cho rối loạn, nói ra lời cay nghiệt mà trước kia tuyệt đối không thể nói.