Nữ Phụ Báo Thù

Chương 37 : Đối đáp

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


Mai Lan bước nhanh lên cầu thang, đầu tiên là đẩy cửa phòng Như Tuyết ra, cũng may mà cửa không khóa, cầm áo lót áo ngoài của Như Tuyết từ bên trong, sau đó suy nghĩ một lúc lâu ở ngoài cửa phòng, mới vừa lên tiếng vừa đẩy cửa phòng ra.



"Như Tuyết, tớ là Mai Lan, tớ tới rồi." Mai Lan vừa đi vào thì chú ý tới Như Tuyết dùng chăn ôm lấy mình ở trên giường, "Như Tuyết, cậu vẫn tốt chứ, đây là quần áo tắm rửa, cậu muốn thay, chuyện còn lại một lát chúng ta lại nói." Như Tuyết im lặng không lên tiếng nhận lấy quần áo Mai Lan giúp mang tới, thấy Mai Lan xoay người sang chỗ khác, mới lặng lẽ vén lên chăn mền trên người, bắt đầu mặc quần áo vào.



"Như Tuyết, tớ nghĩ chúng ta đều trúng bẫy rập của ả đê tiện Lý Mạn Dao kia, nhất định là nó biết tỏng mục đích của chúng ta, không biết từ lúc nào đã đổi ly sâm banh bỏ thêm thuốc kia với cái trên tay cậu, sau đó thừa dịp tớ rời khỏi cũng rời đi theo, núp trong bóng tối. Hạ Kiệt cũng là tên súc sinh, phát hiện trong phòng là cậu, cũng không như tập với tớ, tên súc sinh này vậy mà làm ra loại chuyện như vậy với cậu, tớ mới vừa muốn trút giận cho cậu hung hăng đánh cậu ta một cái tát. Ai biết tên súc sinh kia lại không biết hối hận, dễ dàng trở tay đánh tớ."



Vừa nói xong Mai Lan vừa dùng tay che kín má trái vẫn sưng đỏ. Lý Như Tuyết mặc quần áo tử tế đi xuống từ trên giường, chính là tát một cái về phía má phải của Mai Lan. "Như Tuyết, cậu lại đánh tớ, tớ biết là tớ đẩy cửa ra, nhưng việc này vốn là chuyện hai chúng ta đã thương lượng xong rồi. Tớ đâu thể ngờ là cậu ở trong phòng, không phải đồ đê tiện Lý Mạn Dao kia, lại nói tớ mới là một người vô tội nhất. Như Tuyết, chúng ta là bạn bè tốt nhất, cậu có bực dọc trút hết lên trên người của tớ, tớ không trách cậu, nhưng cậu phải biết thật sự là tớ không phải cố ý. Như Tuyết."



Cùng với một cái tát này của Lý Như Tuyết, hai bên mặt trái phải của Mai Lan trở nên đối xứng, nhìn ánh mắt Lý Như Tuyết phẫn hận, khuôn mặt Mai Lan đầy uất ức, nước mắt chảy ra từng giọt một từ trong đôi mắt giống như là sợi trân châu rơi xuống.



"Không phải là cố ý, thật là buồn cười, nếu không phải là cậu cố ý, phát hiện tớ không có ở đây, sao không gọi điện thoại liên lạc với tớ, còn có tất cả chi tiết của kế hoạch này cũng chỉ có hai chúng ta biết, chính là tên súc sinh kia cũng hiểu biết lơ mơ. Không phải là cậu nói Lý Mạn Dao kia đã tin tưởng cậu, coi cậu là chị em tốt, vậy làm sao cô ta có thể nghi ngờ cậu? Không phải cậu thấy cô ta uống sâm banh vào, vậy làm sao người trúng chiêu biến thành tớ? Mai Lan, cậu lại giải thích kỹ càng một chút cho tớ."



Đối với lời Mai Lan nói, Lý Như Tuyết căn bản là không thể tin tưởng. Lúc nam sinh rời đi, khi chỉ có một mình cô ở trong phòng, cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong sự phẫn nộ hoảng sợ lúc đầu, cố gắng suy ngẫm ở trong đầu tại sao chuyện lại biến thành tình hình trước mắt này, là ai ở sau lưng hãm hại cô bán đứng cô.



"Như Tuyết, tớ đây cũng không biết, nhưng cậu phải biết ngay cả tớ không chết cũng sẽ không đứng ở bên chỗ đồ đê tiện kia. Tại khoảnh khắc đồ đê tiện đó được nhà họ Lý chọn trúng kia, tớ đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ đồ đê tiện kia. Huống chi nam sinh đầu tiên mà tớ thích lại thích đồ đê tiện kia, có loại thù hận này làm sao tớ lại có thể bán đứng cậu.



Như Tuyết, tớ biết rõ tất cả đã xảy ra chuyện gì, nhất định là đồ đê tiện kia đã sớm nhìn ra quan hệ của chúng ta, hành động trước đó của cô ta cũng là vì mê hoặc chúng ta mới làm ra biểu hiện giả dối. Khi đó, cô ta uống sâm banh đoán chừng đã không biết có gì đó đổi mất rồi, mà chúng ta lại không biết.
Lý Vạn Sơn tỉnh lại, nhìn mấy đứa con vây quanh ở bên cạnh mình, trong mắt cũng không có biểu hiện vui mừng ngược lại càng ngày càng lạnh lẽo. Mấy đứa con này nghĩ cái gì thì Lý Vạn Sơn rất rõ ràng, nếu không phải là ông còn có một số tác dụng, đoán chừng mấy đứa con này trông mong cho ông bỏ mạng sớm một chút, thuận tiện kế thừa khoản của cải lớn của mình để lại. 



"Cha, hiện tại quan trọng nhất chính là cha chữa trị khỏi thân thể của mình, những chuyện khác cứ giao cho mấy anh chị em con là được rồi, về trên chuyện công ty chúng con sẽ xử lý tốt." Với tư cách là con gái nhỏ rất được Lý Vạn Sơn thương yêu, Lý Ngọc Lam mở miệng nói đầu tiên.



"Thủ Thành, Ngọc Lam hai người các con phụ trách chuyện mảnh đất trống kia, mấy ngày nay phải liên lạc với Trương Hạo Đình nhanh một chút, cha đã thảo luận xong hợp tác với nhà họ Trương, có Trương Hạo Đình ở đây, cha cũng có thể yên tâm một chút. Kiến Nghiệp, những chuyện khác của công ty sẽ giao cho con, chắc là cha phải ở bệnh viện thêm một khoảng thời gian, mấy người các con có vấn đề gì thì bàn bạc thật kỹ lưỡng, tương lai nhà họ Lý sớm muộn cũng là phải giao cho các con." Mới nói mấy câu, Lý Vạn Sơn lại cảm thấy mệt mỏi một hồi, mọi người có được sự cam kết của cha, thấy bộ dáng này của cha, cũng vội vàng đứng dậy rời đi, không quấy rầy Lý Vạn Sơn nghỉ ngơi nữa.



"Chủ tịch, mấy người bọn họ cũng đã đi, hiện ở đây cũng chỉ còn lại có hai chúng ta." Đợi đến sau khi mấy đứa con nhà họ Lý rời bệnh viện, Lý Bách Niên mới lại đi vào. "Khụ khụ, Bách Niên, chuyện này sẽ giao cho ông xử lý, tôi, khụ khụ......" Lý Vạn Sơn vừa thấy Lý Bách Niên, chuyện nghe được trước đó thì lửa giận mới vừa bình phục đều xông lên đầu lần nữa.



"Chủ tịch, ông yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ xử lý, hiện tại quan trọng nhất chính là ông bảo vệ tốt thân thể, những chuyện khác thì đều giao cho tôi là được rồi. Ông nghỉ ngơi thật tốt nghỉ ngơi, tôi cũng đi trước, nếu Như Tuyết thấy bộ dáng ông như vậy, con bé cũng sẽ đau lòng."



"Khụ khụ, già rồi, tôi đã già thật rồi, hôm nay chỉ có thể để Như Tuyết tránh đầu sóng ngọn gió, đợi đến khi chuyện yên tĩnh trở lại chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn. Đồ súc sinh phá hủy trong sạch của Như Tuyết đó, ông nhất định không thể bỏ qua, lại dám làm nhục cháu gái của Lý Vạn Sơn tôi, tôi nhất định phải róc xương lóc thịt cậu ta." Lý Bách Niên nghe Lý Vạn Sơn  dặn dò liên tục gật đầu, nghe được y tá trở lại, dặn dò mấy câu với y tá, Lý Bách Niên mới rời khỏi phòng bệnh.



Ngồi trở lại ở trong xe, khóe miệng Lý Bách Niên bắt đầu lộ ra một nụ cười khổ, ngày đó nhiều người như vậy, Như Tuyết hoàn toàn không nói rõ ràng là ai bỏ thuốc cô, ông phải đi điều tra như thế nào? Phải biết, gia thế bối cảnh bạn bè mà Lý Như Tuyết qua lại thân thiết đều không phải gia đình bình thường, kém nhất cũng xấp xỉ với nhà họ Lý bọn họ. Lý Bách Niên ông cũng không phải là nhà giàu nhất thành phố S như Lý Vạn Sơn, ông có bản lãnh gì có thể điều tra ra chân tướng câu chuyện, nếu người kia có thể kín đáo bày ra tất cả hôm nay, sao có khả năng sẽ để lại manh mối gì.



Ông đã cẩn thận hỏi thăm Như Tuyết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng Như Tuyết trừ khóc lóc hoàn toàn không nghe được manh mối có giá trị gì, trước mắt có thể làm chính là dạy dỗ một chút nam sinh làm nhục Như Tuyết kia, biết đâu từ trong miệng cậu ta có thể biết gì đó.