Nữ Phụ Báo Thù

Chương 39 : Yêu anh

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


"Như vậy cũng gọi là vóc người hoàn mỹ, ốm tong teo không có một chút thịt, biết gì không, đàn ông là thích châu tròn ngọc sáng, như vậy khi ôm trên tay cảm giác mới sẽ thoải mái." Trương Hạo Đình ghét bỏ liếc mắt nhìn Mạn Dao, trực tiếp che bai vóc người mà Mạn Dao tự hào nhất là tồi tệ.



"Ngược lại tôi thật ra đã quên, người ta nói ba tuổi là một sự khác biệt, tôi cũng có thể hiểu ông bà cụ giống như chú vậy không theo kịp trào lưu. Lại nói, tôi còn phải cảm ơn chú muốn mời tôi ăn một bữa tiệc lớn, vừa nãy ở trong bữa tiệc chỉ ăn một chút bánh ngọt, bụng thật sự vẫn có chút đói rồi." 



Mạn Dao liếc một cái Trương Hạo Đình thẩm mỹ hoàn toàn khác thường đối diện, không biết có phải là chỗ đại não của anh có vấn đề hay không? Thời gian đời trước vẫn luôn nói mình nơi này gầy, nơi đó gầy, mỗi ngày luôn bảo người giúp việc trong nhà làm đủ loại thức ăn ngon, hoàn toàn chìu hư dạ dày của cô, khiến sau khi cô rời khỏi nhà họ Trương, hoàn toàn không thích ứng được ẩm thực nơi đất khách quê người.



Nghe được Mạn Dao lại nhớ thù gọi anh là chú, Trương Hạo Đình cười cười không nói gì, có điều ý xấu lấy tay vò tóc Mạn Dao, làm búi tóc Mạn Dao chải ngay ngắn thành lộn xộn không chịu nổi.



"Nếm thử một chút món này thích không, tôi nghe nói trước kia em không ở thành phố S này, thức ăn tiệm này mùi vị rất ngon, đặc biệt là mấy loại món ăn bảng hiệu của bọn họ, nếm thử một chút so với mùi vị em từng ăn trước kia như thế nào?" Vốn cho là Trương Hạo Đình dẫn cô đi theo, nhất định là nhà hàng Tây cao cấp, nhưng không thể ngờ lại là một tiệm cơm thoạt nhìn có chút tuổi tác.



Tiệm cơm cũng không lớn, vị trí tọa lạc cũng tương đối vắng vẻ, vừa mới đi vào, bên trong rải rác vài người khách, thấy bóng dáng của Hạo Đình và Mạn Dao, có chút kinh ngạc hơi ngẩng đầu, hai người như vậy phải xuất hiện ở cái loại phòng ăn hạng sang mà không phải trong tiệm cơm nhỏ trước mắt này. 



"Trương tiên sinh, hôm nay ngài lại dẫn bạn tới, chỗ phòng riêng đã giữ lại cho ngài xong rồi, mời ngài vào." Trong tiệm, ông chủ thoạt nhìn đã hơn sáu mươi tuổi dường như rất quen thuộc với Trương Hạo Đình, vừa thấy hai người đi vào, bèn vội vàng đi tới thân thiện chào hỏi, đến khi chú ý tới Mạn Dao bên cạnh, trong mắt chứa vài phần tìm tòi nghiên cứu.



"Chú Hạ, làm phiền chú. Mạn Dao, cô ấy là người thành phố D, nên làm phiền chú dựa theo khẩu vị của cô ấy làm mấy món sở trường của chú." Trương Hạo Đình đáp lời với ông chủ trước mắt có loại khách sáo mà người thân phận như anh sẽ không có, Mạn Dao nhìn ông chủ rời đi, mới hơi tò mò nhìn về phía Trương Hạo Đình, hy vọng có thể hiểu được đáp án từ chỗ anh.




Chú Hạ là gặp gỡ Trương Hạo Đình vào lúc anh vẫn còn con nít, đã nhiều năm như vậy, trước mắt tuy số lần anh tới cũng không nhiều, chú Hạ lại có thể thấy chút xíu biến hóa của đối phương từ tờ báo trên ti vi, đứa bé nhỏ tuổi như vậy một thân một mình chống lên tất cả hôm nay, chú Hạ thật sự cảm thấy rất là kiêu ngạo và đau lòng cho anh. Ở trong mắt của ông, Trương Hạo Đình trước mắt chính là con của mình, mặc dù trên xưng hô vẫn mang theo khách sáo xa cách, nhưng hai người đều hiểu địa vị lẫn nhau ở trong lòng đối phương.



Hôm nay, Trương Hạo Đình có thể đưa cô gái kia đến đây, chú Hạ đã biết anh đã nhận định đối phương, đây đã từng là một sự cam kết của anh đối với ông, sẽ dẫn theo vợ tương lai của mình tới nơi này. Vốn ở trong phòng bếp, bản thân nghĩ đến thằng nhóc lạnh tanh kia rốt cuộc cũng có người yêu, còn đang cảm thấy vui mừng cho anh, nhưng cô bé kia lại đột nhiên rời đi như vậy, mặc dù ngoài miệng anh không nói gì, nhưng chú Hạ cũng rất sợ anh bỏ lỡ gì đó, tương lai sẽ có loại hối hận không nói hết giống như ông.



"Chú Hạ, cháu biết phải làm như thế nào. Cô ấy là của cháu, không chạy thoát được đâu." Trương Hạo Đình cười cười, ánh mắt có kiên định trước nay chưa từng có.  



Phòng của Mạn Dao, cả người xụi lơ ở trên giường, Mạn Dao nhắm mắt lại cố gắng ném đi bóng dáng người kia trong đầu, nhưng càng như vậy dáng vẻ của người kia càng rõ ràng, đời trước đời này tất cả tình tiết lui tới với người kia đều hiện lên, một vài chi tiết mình cho rằng đã quên lúc này lại cực kỳ rõ ràng, khiến mình hoàn toàn không cách nào gạt bỏ lơ là.



Sau khi sống lại, mình từng nói không nên để cho cuộc sống của mình có thêm tiếc nuối nữa, lại không phát hiện mình thích đối phương, có lẽ mình thật sự có thể dựa theo tất cả trong giả thiết đi qua loại cuộc sống bình thản. Nhưng bây giờ mình thật sự có thể bỏ xuống sự theo đuổi của người đàn ông kia, mà chung sống với một người đàn ông không thể nào có cảm giác, Mạn Dao lắc đầu một cái, trên mặt có một nụ cười khổ.



Cô không làm được, thật sự không làm được. Nhưng chấp nhận người đàn ông kia, Mạn Dao lại có chút không cam lòng, cho dù đã biết mình nhất định sẽ phải bước ra bước này, nhưng nghĩ đến tất cả đã từng, Mạn Dao rất khó thuyết phục mình không chú ý. Có lẽ nên làm như thế, Mạn Dao đứng dậy tìm được một bình thủy tinh từ chỗ giá sách, ở trong đó bỏ tràn đầy cả bình hạt thủy tinh.



Đổ ra hạt trong bình, tiện tay đổ vào nửa bình nước, sau đó lại ném vào mấy hạt, nhìn nước trong bình lên cao một chút theo hạt tiến vào, Mạn Dao hài lòng gật đầu.