Nữ Phụ Báo Thù

Chương 5 : Ghen tỵ

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


Editor: trang bubble



“Tháng Tư, sau này con chính là cháu gái của Lý Vạn Sơn ông, ông nội giúp con đặt tên lại lần nữa có được hay không?”



“Tên mới, ông nội, có phải con là cháu gái của ông thì sẽ rời khỏi nơi này, đi với ông nội đến thành phố S hay không.” Lý Vạn Sơn nhìn nước mắt trên mặt Mạn Dao, giơ khăn tay lên tự mình lau cho Mạn Dao. Lý Vạn Sơn là một thương nhân đạt tiêu chuẩn, rất hiểu bỏ ra mới có thu hoạch, vào hôm nay sẽ không tiếc rẻ một chút quan tâm và đồng tình với Mạn Dao.



“Ông nội, Tháng Tư sẽ nghe lời. Ông nội, đến nhà họ Lý rồi có phải là Tháng Tư có thể ăn cơm no hay không, con sẽ cố gắng làm việc, việc gì con cũng sẽ làm, chỉ cần có thể ăn cơm no Tháng Tư đã vừa lòng rồi. Ông nội, ông tuyệt đối đừng vứt bỏ Tháng Tư nữa, Tháng Tư cũng chỉ có một mình ông là người thân, ông nội!” Mạn Dao cầm tay Lý Vạn Sơn nước mắt giống như diều đứt dây, làm sao cũng không ngừng được.



“Ông nội, sẽ không rời khỏi con, con là cháu gái của ông nội, là cháu gái mà ông nội coi trọng nhất, chỉ cần ông nội còn sống một ngày, ông nội sẽ cho con cuộc sống giống như công chúa. Sau này, con sẽ không còn một mình nữa, con có ông nội, ông nội sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn cùng với con.” Lúc mới bắt đầu, Lý Vạn Sơn trả giá là hư tình giả ý, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của cô bé đối diện, khát vọng trong mắt kia, lúc này trước mắt Lý Vạn Sơn xuất hiện một gương mắt khác, trong lời nói ra cũng chứa mấy phần tình nghĩa.



Lý Vạn Sơn không ngờ cuộc sống ở cô nhi viện lại sẽ khổ như vậy, đứa bé trước mắt cũng chỉ hi vọng có được một bữa cơm no. Nếu như đứa bé này hiểu chuyện thì có lẽ tương lai có thể cho đứa bé này một khoản tiền, ít nhất tương lai để cho nó không lo cơm áo.




Mai Lan thấy Mạn Dao đẩy cửa đi vào, trên mặt thoáng qua một tý xấu hổ, cô không biết Tháng Tư ngây người bao lâu ở cửa ra vào, có phải những người đó cũng nghe được hay không, có thể hiểu lầm cô hay không, cô không có ghen tỵ đối với Tháng Tư, chỉ là trong lòng có chút không cam lòng mới có thể vào lúc những người kia chửi bới Tháng Tư không có giải thích cho Tháng Tư.



“Mai Lan, Mai Lan, nói cho cậu biết một tin tức tốt, mới vừa rồi ông nội đã đồng ý tớ, lần này sẽ đón cậu rời cô nhi viện. Hơn nữa, ông nội sẽ thu xếp chỗ ở cho cậu, còn có ông nội cũng sẽ phụ trách chi phí đọc sách của cậu nữa. Mai Lan, tớ biết rõ cậu thích đi học nhất, lúc này vừa vặn, đừng nói là cậu học cấp 3, chính là học đại học, học thạc sĩ, bác sĩ, ông nội cũng sẽ phụ trách.” Mạn Dao đi nhanh mấy bước, đầy mặt hưng phấn kéo tay Mai Lan báo tin tức tốt này cho đối phương.



“Tháng Tư, cậu nói là thật, tớ thật sự có thể tiếp tục đọc sách?” Mai Lan không ngờ Tháng Tư vậy mà lại nói cho cô biết một niềm vui mừng to lớn như vậy, hoàn toàn không dám tin vào tai của mình. Đối với Mai Lan mà nói, đây là chuyện hy vọng xa vời nhất mà đời này cô tha thiết ước mơ, hôm nay lại đột nhiên trở thành hiện thực, có phải là cô đang nằm mơ không, đều là ảo tưởng của mình.



“Là thật, là thật, tớ nói với ông nội cậu là bạn tốt nhất của tớ, nói tất cả chuyện của chúng ta với ông nội rồi, ông nội đã đồng ý. Mai Lan, tớ phải đi, sau này một mình cậu phải chăm sóc mình thật tốt, chờ tớ đến nơi sẽ gọi điện thoại, viết thư cho cậu.”



Mạn Dao chú ý tới khi cô nói ra những lời này, trong phòng ánh mắt của những người khác nhìn Mai Lan và mình tràn đầy hâm mộ, có vài người còn giống như muốn nói gì đó. Mình đã phải đi, ở trong cô nhi viện này cũng chỉ có một người bạn như Mai Lan, những người khác có quan hệ gì với cô.