Nữ Phụ Báo Thù

Chương 67 : Cầu hôn

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


Editor: trang bubble ^^ 



Lý Kính Đào thấy Lý Bách Niên đi tới từ bên kia, vội đứng dậy từ trên ghế salon, "Ông Lý, hôm nay con tới nơi đây là vì lời mẹ con nói mới nãy xin lỗi với ông. Mẹ con chính là tính tình đó. Ông Lý, ông cũng là nhìn mẹ con lớn lên từ nhỏ, biết mẹ con là người bộc tuệch. Ông Lý, ông tuyệt đối đừng trách cứ mẹ con."



Lý Bách Niên nghe được lời Lý Kính Đào nói, nhìn Lý Kính Đào trầm mặc một chút, mới thở dài, "Kính Đào, trong mắt của ông, con vẫn là một đứa bé, chuyện người lớn chúng ta không có quan hệ gì với những đứa bé các con. Con không cần vì việc này đến nói xin lỗi với ông, chính là muốn tới cũng nên là mẹ con tới mới đúng."



Lý Bách Niên cũng không tin tưởng Lý Kính Đào chỉ vì chuyện này mà đi tới chỗ bọn họ. Phải biết, nếu Lý Kính Đào có ý kiến thì lúc trước khi mẹ anh nói chuyện, anh đã lên tiếng ngăn cản, mà không phải đứng ở một bên. Mà ông cũng không có hứng thú gì đối với nguyên nhân Lý Kính Đào tới chỗ này. Lý Kính Đào này cũng giống như mẹ của anh, không có địa vị gì ở nhà họ Lý, cũng không có bản lãnh gì, nếu nhà họ Lý muốn phái người đến thăm dò thái độ của bọn họ cũng không phải là Lý Kính Đào này.



Lý Kính Đào cũng nhìn ra được sự tức giận của Lý Bách Niên đối với mẹ còn chưa biến mất, thấy Lý Bách Niên dường như muốn tiễn khách, không cam lòng cứ như vậy mà rời khỏi, lúc này thử dò xét nói ra mục đích hôm nay.



"Kính Đào, con bé Như Tuyết vốn là bị bắt cóc trở về hoảng sợ cũng chưa khôi phục lại được, chuyện ngày hôm nay lại kích thích con bé. Trên đường về nhà, sắc mặt của con bé vẫn luôn không tốt lắm, vừa nãy mới uống thuốc, đã ngủ rồi. Kính Đào, con vẫn là đừng đánh thức con bé. Thật vất vả, con bé có thể nghỉ ngơi thật khỏe một chút. Nếu con có chuyện thì đợi đến khi Như Tuyết tỉnh lại, ông bảo con bé gọi điện thoại cho con."



Lý Bách Niên đã nói tới chỗ này, Lý Kính Đào cũng không tiện nói gì tiếp. Khi nghe thân thể Lý Như Tuyết khó chịu, sắc mặt Lý Kính Đào chính là thay đổi, vội ân cần mở miệng cẩn thận hỏi thăm.



"Ông Lý, Như Tuyết con sẽ nhờ ông. Con biết rõ Như Tuyết có thể có chút hiểu lầm đối với mẹ con, nhưng con khác với mẹ con. Đợi đến khi Như Tuyết tỉnh ngủ, ông nhất định phải nói cho Như Tuyết là con tới tìm cô ấy, con có lời rất quan trọng muốn nói với cô ấy. Ông Lý, vậy thì con không quấy rầy, chỗ Như Tuyết còn cần ông chăm sóc nhiều. Nếu như Như Tuyết muốn cái gì, ông có thể cho con biết, cũng không cần nói khó khăn, con đều có thể giúp Như Tuyết. Rốt cuộc là con thật xin lỗi Như Tuyết, mới để cho cô ấy khó xử như vậy."




"Mạn Dao gả cho anh có được hay không?" Ở bên ngoài giáo đường lớn nhất Vatican, ở phía dưới tượng thánh Christ, Hạo Đình đột nhiên quỳ một gối xuống, lấy ra chiếc nhẫn kim cương đã sớm chuẩn bị xong trong túi áo.



"Hạo Đình, em," Mạn Dao nghĩ tới đủ loại khả năng hai người bọn họ ở cùng nhau tương lai, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến vậy mà Hạo Đình lại cho mình một phần ngạc nhiên vui mừng như vậy. Mặc dù là nơi đất khách quê người, nơi này không có ai biết bọn họ nhưng nhìn nụ cười trên mặt người yêu quỳ trên đất, nước mắt không cầm được chảy ra từ đôi mắt của Mạn Dao. Một màn này cho dù ở trong mộng của mình, Mạn Dao cũng không có nằm mơ thấy, mà hôm nay Hạo Đình cũng là cầu hôn với mình ở nơi thần thánh này.



"Mạn Dao, gả cho anh có được hay không? Anh yêu em, anh sẽ chăm sóc em cả đời, không xa không rời." Nhìn Mạn Dao nước mắt rơi đầy mặt, Hạo Đình không nghe được đối phương trả lời, mà là trực tiếp nắm tay Mạn Dao qua, đeo chiếc nhẫn vào trong ngón tay. Bản thân chính là không cho phép đối phương từ chối, nếu người yêu cảm động không làm ra phản ứng được, một người đàn ông như anh bèn dứt khoát trực tiếp tiến hành bước kế tiếp là được rồi.



"Hiện tại em chính là người của anh, buộc chặt rồi, đời này là không cho hối hận nữa rồi." Mạn Dao mặc cho đối phương đeo chiếc nhẫn tới trên ngón tay, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, vẫn còn có chút không tin tất cả trước mắt, cho đến khi cả người bị đối phương ôm vào trong ngực, hai tay ôm chặt eo đối phương, một đôi mắt đẹp vẫn không dám tin nhìn mắt đối phương.



"Hiện tại phải đóng dấu rồi." Người đàn ông vô cùng dịu dàng hôn đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng mút mát, gặm cắn mềm mại, đầu lưỡi khẽ liếm hôn ở môi cô, trằn trọc trăn trở, mút lấy tất cả ngọt ngào mềm mại trong miệng cô. Hôn môi của cô giống như đang đối đãi với một vật báu tuyệt thế......"Hạo Đình, có người!" Ở trong nháy mắt đôi môi rốt cuộc tách ra, nhìn khuôn mặt xa lạ bốn phía, Mạn Dao tỉnh táo lại từ trong loại hạnh phúc mê muội kia, đẩy người còn muốn tiếp tục trên người ra, kéo tay của đối phương chạy trối chết, rời đi từ cửa giáo đường.



"Cứ coi như là cầu hôn như thế, người ta cầu hôn cũng là muốn đối phương gật đầu nói em đồng ý. Anh thì tốt rồi, lại trực tiếp đeo chiếc nhẫn lên, cũng không quan tâm em có đồng ý hay không." Nhìn chiếc nhẫn trên tay, tuy là trong giọng nói Mạn Dao rất giống oán giận, nhưng cũng tiết lộ ra hạnh phúc ngọt ngào hiếm thấy.



"Con dấu cũng đã đóng xong rồi, hàng hóa đã bán ra, nói chung không trả lại. Đời này em đã là người của anh, làm sao còn muốn đổi ý hay sao?" Nhìn bộ dáng Mạn Dao hờn dỗi, nếu không phải là còn có những chuyện khác phải làm, Hạo Đình thật hy vọng trực tiếp đưa người này tới căn phòng, không để cho người khác thấy Mạn Dao như vậy, từng cử động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười cũng để cho một mình mình cất giữ.