Nữ Phụ Báo Thù

Chương 72 : Tình địch gặp mặt

Ngày đăng: 13:55 30/04/20


Editor: trang bubble ^^ 



Tuy Mạn Dao đã tin nội dung phía trên, nhưng vẫn nghi ngờ nhìn Hạo Đình bên cạnh, hy vọng đối phương có thể giải thích rõ ràng nghi ngờ trong lòng, dù sao cảm thấy chuyện này có quá nhiều chỗ kỳ lạ. 



"Mạn Dao, nếu như anh không đoán sai, chuyện này có lẽ có liên quan với thân thế của em. Dương Quang thần bí đó tiếp cận em sau đó lại đột nhiên mất tích, anh thấy chuyện này xảy ra có liên quan với thân phận của em tiết lộ. Có lẽ người kia xuất hiện chính là người nào đó của nhà họ Lý, hoặc là người biết thân thế của em gây nên."



Hạo Đình nghĩ đến tất cả đã từng xảy ra, vốn còn có mấy phần nghi ngờ, nhưng nói tới đây đã đồng ý sự thật này. Người của nhà họ Lý, rốt cuộc là ai có lòng dạ như vậy? Dù là ai, nếu dám đánh chủ ý đến trên người của Mạn Dao, anh cũng sẽ không bỏ qua người kia. Rồng có vảy ngược, chạm đó là chết.



"Nếu quả như thật là việc này, có lẽ cũng chỉ có người của nhà họ Lý mới có thể làm như vậy. Bây giờ nhớ lại kế hoạch của bọn họ thật sự rất hoàn mỹ, một anh hùng cứu mỹ nhân tình cờ gặp gỡ, thiếu niên đơn thuần thiện lương, nụ cười thiên sứ của Dương Quang như là bóng dáng như ẩn như hiện trong lòng thiếu nữ tuổi như em. Người như vậy hoàn toàn phù hợp người yêu thích của mình xuất hiện vào thời gian chính xác ở địa điểm chính xác," Mạn Dao nói tới chỗ này, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, có lẽ không có kinh nghiệm đời trước, hoặc là đời này không gặp gỡ với Trương Hạo Đình, thật sự mình sẽ rơi vào.



Lại nói lúc đời trước, có lẽ mình gây ra chuyện như vậy, hoàn toàn khiến những người đó thất vọng, mới không có người dùng phương pháp này để đối phó mình. Đời này, những người này cũng coi như là tốn rất nhiều suy nghĩ mới mưu toan mình. Suy nghĩ một chút tính tình theo đuổi hoàn mỹ của người kia, cho dù lúc đi cũng muốn để lại một bức thư tình ý liên miên, lưu luyến không rời như vậy, chính là trong lòng cô đã có đối tượng cũng không khỏi ôm lấy một chút áy náy đối với Dương Quang.



"Em là của anh, trong mắt em trong lòng em lại chỉ có thể có một mình anh, áo trắng áo sơ mi gì đó, thiếu niên Dương Quang gì đấy, tất cả đều quên đi hết thảy cho anh." Hạo Đình nghe được giấc mơ thiếu nữ gì đó, cảm giác đột nhiên người đã thuộc về mình trở nên cách mình rất xa. Loại cảm giác này khiến Hạo Đình rất không thích ứng, giống hệt sắp mất gì đó, trực tiếp đưa tay chỉnh thân thể người trước mắt ngay ngắn, đối diện ánh mắt của Mạn Dao cố chấp mở miệng nói. 



"Em là của bản thân em, nhưng anh thật sự là của em đấy. Biết chưa?" Không trực tiếp trả lời, ngược lại Mạn Dao đưa tay khều khều cằm Hạo Đình, cẩn thận tỉ mỉ nhìn trên dưới chốc lát, mới khẽ gật đầu, tuyên bố chủ quyền.



"Anh là của em, một mình em. Cô nhóc ích kỷ." Đối với cáo nhỏ kiêu ngạo trước mắt này, Hạo Đình không ngại những lời sắc bén trên đầu môi này, như vậy mới là Mạn Dao anh quen thuộc kia. Cô như vậy, anh mới sẽ không cảm thấy xa lạ.
"Anh biết rõ, anh cũng hiểu được, chuyện này em yên tâm đi, không phải còn có anh sao. Hai cô của em cũng không phải là tốt bụng gì đối với em, sau này vẫn phải giảm thiểu ở chung với bọn họ. Có điều em phải nói với ông nội em, tốt nhất lập ra một tài khoản liên danh, có thể thấy được di sản và chia hoa hồng hàng năm của em, nếu không hai người kia có thể vào lúc em không biết liền ngầm chiếm đoạt di sản của em."



Những lời này của Lục Sinh cũng là nhắc nhở Lý Như Tuyết, Lý Như Tuyết tin tưởng không dứt đối với lời của người yêu đương nhiên không phản đối, gật đầu nhớ kỹ những thứ này trong lòng. "Thêm mấy ngày nữa em sẽ phải đi học, chờ lúc đi học cơ hội chúng ta gặp mặt lại ít đi."



Lý Như Tuyết rất hối hận tuổi của mình quá nhỏ, không đến số tuổi kết hôn trên luật pháp không thể sớm chiều ở chung một chỗ với người yêu, "Không có chuyện gì, không phải còn có buổi tối tan học, thứ bảy chủ nhật, chờ em nghỉ có thể đến nhà anh. Chỉ cần lòng chúng ta ở cùng nhau, những thứ này cũng không ảnh hưởng gì đối với chúng ta."



---



"Anh, anh làm sao vậy? Sao uống nhiều như vậy? Đừng uống nữa, em đưa anh về nhà." Tĩnh Xu nhận được điện thoại của Lý Kính Đào, trực tiếp bảo tài xế lái xe đến trong quán rượu Lý Kính Đào say rượu. Nhìn Lý Kính Đào đã bắt đầu nói nhảm, Tĩnh Xu quay đầu lại bảo tài xế sau lưng đi đỡ đến bên trong xe của bọn họ, trực tiếp lái đến trong nhà Lý Kính Đào.



"Anh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Có phải có liên quan tới Lý Như Tuyết hay không? Nếu anh không nói, em tự gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi rõ ràng cô ấy làm cái gì, làm hại anh bây giờ người không giống người quỷ không ra quỷ."



Một giờ sau, sau khi Lý Kính Đào uống thuốc giải rượu, tinh thần từ từ khôi phục lại. Tuy đã đại khái đoán được xảy ra cái gì, Tĩnh Xu vẫn cố ý mở miệng hỏi thăm, mấy ngày nay mỗi ngày Lý Kính Đào đến chỗ Lý Như Tuyết, phía sau hành động không tha không bỏ đối với cô ấy cũng không thể thiếu động tác của cô.



"Hôm nay anh thấy người đàn ông kia rồi. Người đàn ông kia rốt cuộc có gì tốt? Tĩnh Xu, anh phải làm sao? Anh thật sự là không thể từ bỏ Như Tuyết được." Nhìn Tĩnh Xu bên cạnh, đây là cứu tinh duy nhất của anh, hiện nay chỉ có cô có thể.