Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày

Chương 1 :

Ngày đăng: 16:42 27/05/20


Edit: Tiểu Vũ



La Thiến cũng không phải nguyện ý đến nơi này. Cô cả đời nghèo khổ và vất vả, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.



3 tuổi mất bố, 5 tuổi mất mẹ, ở nhà ông bà nội đến 10 tuổi thì ông bà cũng lần lượt ra đi. Sau đó cô được đưa đến nhà ông bà ngoại, ở đến khi cô học cấp 3 thì ông bà ngoại cũng lần lượt nhắm mắt xuôi tay.



Từ đó về sau, mọi người liền gọi cô là thiên sát cô tinh, là người chuyên khắc người thân. Và, cũng không ai dám nhận nuôi cô nữa. Đến năm 18 tuổi, không chịu nổi những lời kì thị của người dân trong thôn, thế nên cô liền đi ra ngoài làm công.



Không bằng cấp, không sắc đẹp, vì vậy cô chỉ có thể làm nhân việc phục vụ. Người bạn trai duy nhất cũng là nhân viên phục vụ làm cùng cửa hàng với cô, hắn lừa hết tiền gửi ngân hàng của cô rồi ôm tiền chạy, mặc cho còn hơn 10 ngày lương cũng không cần.



Thành phố lớn, người từ bên ngoài đến làm công quá nhiều, đừng nói là cô tự tìm được, cho dù cô đánh mất hơn vạn tệ rồi đến đồn công an báo án thì chú công an cũng chỉ ghi lại tên mà thôi, sẽ chẳng có sau đó nữa.



Từ đó về sau, La Thiến cũng không dám dễ dàng tin tưởng người khác, mãi cho đến năm 35 tuổi cũng không có ngày nào trôi qua tốt đẹp, thế nhưng cô cũng đã tiết kiệm được 30 vạn (*) tiền dưỡng lão rồi.



(*) 30 vạn là khoảng 1 tỷ tiền Việt nhé.



Kết quả còn chưa vui vẻ được hai ngày thì cô nhận được thông báo của bệnh viện rằng mình bị bệnh bạch cầu cấp tính.



Bác sĩ nói nếu chỉ trị bệnh bằng hóa chất thì 30 vạn cũng đủ rồi, La Thiến không chi trả được việc ghép tế bào gốc để trị bệnh, cũng không có ai nguyện ý cho tế bào để cô ghép.



Cho nên cô liền đem số tiền gian khổ kiếm được ra trị bệnh bằng hóa chất, sau đó...



Chính là một quá trình lặp lại không ngừng, trị bệnh bằng hóa chất, mua thuốc, nằm viện, trị bệnh bằng hóa chất, mua thuốc, nằm viện...



Cuối cùng lúc toàn thân suy kiệt nằm trên giường, tiếc nuối duy nhất của La Thiến chính là cả đời không có một ngày nào trôi qua tốt đẹp, chưa từng mặc qua quần áo đẹp, chưa từng ăn qua đồ ăn ngon, chưa từng được vui vẻ mua sắm đồ đạc, chưa từng có một kỳ nghỉ dài, chưa từng...



Hình như nhớ lại, cả một đời này cô đều xoay vòng làm công ở các tiệm cơm khác nhau... Tiếc nuối quá đi! La Thiến cảm thán.



"Những thứ này, tôi đều có thể cho cô, cô có thể giúp tôi không?"



Một khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, vang lên cùng lúc với tiếng máy điện tâm, chính là giọng nữ dễ nghe này.




"Oa! Đẹp quá đi!" La Thiến cho đến khi chết cũng không quay về quê, cô vẫn luôn ở trong một căn phòng nhỏ tại khu trọ, nhà bếp không có trong phòng mà được đặt ở ngoài hành lang, mọi người cùng dùng chung.



Cô chưa từng thấy tận mắt căn phòng bếp nào đẹp như này, tủ bát sa hoa, đồ làm bếp lấp lánh lấp lánh, cái gì cần có thì đều có.



La Thiến hạnh phúc mở tủ lạnh ra, các nguyên liệu nấu ăn trong đó cô đều rất ít thấy, còn có cả sandwich.



Cầm miếng sandwich lên, La Thiến trực tiếp ngồi xổm xuống cạnh tủ lạnh bắt đầu ăn, thật sự quá ngon. Cũng không phải là cô chưa từng được ăn sandwich, thế nhưng loại sandwich hạ giá trong siêu thị không thể so sánh được với miếng sandwich tươi ngon lúc này.



Ăn sandwich xong La Thiến liền lục lọi trong tủ lạnh không ít hoa quả, cô cầm lấy một quả táo đỏ thật to, tùy tiện lau lau vài cái liền cắn ăn.



Ngọt, giòn, cả miệng đều tràn đầy vị nước trái cây...



Ăn ăn ăn, La Thiến đột nhiên cảm giác có một ánh nhìn lạnh băng đang chiếu thẳng sau lưng cô, cả người cô run lên, lạnh quá mức rồi!



Dục vọng sống sót mạnh mẽ khiến cô quay cái đầu cứng ngắc lại nhìn về phía sau, người đàn ông đang dùng một ánh mắt giết người nhìn cô chằm chằm, La Thiến cảm thấy hắn đã có dự định cho kết cục của cô rồi.



Đường Diễn lạnh lùng nhìn cô một cái, lại quay đầu nhìn bàn ăn trống trơn sạch sẽ, hỏi: "Bữa sáng đâu?"



Một đoạn ký ức nhanh chóng tiến vào não, đúng rồi, nữ phụ La Thiến không thỏa mãn việc mình chỉ là một thế thân, thế nên trong thời gian làm thế thân cô ấy liền vô cùng chuyên nghiệp làm những công việc mà một người vợ có thể làm.



Cho nên, bữa sáng...



La Thiến yên lặng nhìn hắn một hồi, giơ tay cầm quả táo cắn dở lên, sau đó nhỏ giọng hỏi: "À... Anh ăn không?"



Đường Diễn yên lẵng nhìn La Thiến một phút đồng hồ, xác định rằng La Thiến sẽ không mở miệng nữa thì hắn mới nói: "Không ăn."



Đợi đến khi Đường Diễn mặc vào bộ tây trang thẳng thớm rồi lạnh lùng ra khỏi cửa, La Thiến mới bắt đầu tỉnh lại, ừm ~ hình như mới ngày đầu tiên nhận công việc mới cô đã không làm tốt rồi!



Tiểu Vũ: có ai ko biết lúc La Thiến xuyên đến là đang làm chuyện gì ko =))