Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày

Chương 10 :

Ngày đăng: 16:42 27/05/20


Edt: Mítt



~~~~~~~



Đường Diễn thật ra khá dễ dỗ, La Thiến lần đầu tiên có loại cảm giác này, tuy rằng cô tới không lâu, thậm chí mới mấy ngày, nhưng trong trí nhớ nữ phụ La Thiến lấy lòng Đường Diễn thật đúng là liều mạng.



Mà La Thiến mới đến mấy ngày lại cảm giác mình trong lúc vô tình dẫm đến vận cứt chó, làm cô rất là nhẹ nhàng chăm sóc chu đáo cho đại lão.



Loại chu đáo này liên tục đến trên giường của Đường tổng —— lão hán đẩy xe.



Tuy rằng cả đêm chất lựơng giấc ngủ của hai người rất tốt, nhưng có giáo huấn của ngày hôm trước nên ngày hôm sau Đường Diễn rất đúng giờ rời giường.



La Thiến hôm nay không có đi đoàn phim, chịu đựng eo đau chân mỏi dậy nấu một nồi cháo trắng cho Đường Diễn, lấy củ cải trắng mà mình đã ướp sẵn, rau trộn rong biển cùng một chén con sứa da.



Những món ăn đó đều rất đơn giản, nhưng tay nghề La Thiến không tồi, đi theo đầu bếp học được, tuy rằng không có cái loại hương vị tinh xảo như đầu bếp. Nhưng tay nghề La Thiến nhiều thêm một chút hương vị gia đình, giống như có một số người đẹp thì rất đẹp, nhưng nhìn lâu sẽ chán. Mà có một số người, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng càng nhìn càng có ý vị.



Đường Diễn thực hiển nhiên vừa lòng tay nghề của La Thiến, nếu không ngày đó La Thiến mang theo hộp cơm đến công ty, Đường Diễn sẽ không ăn hết tất cả.



Buổi sáng với cơm sáng thanh đạm, Đường Diễn thực nể tình uống hai chén cháo, sau đó đi làm.



Thời điểm Triệu Vũ Lâm tới, La Thiến cũng vừa ăn xong, thấy Triệu Vũ Lâm cô còn rất ngạc nhiên: “Hôm nay không phải chị không có lịch sao?”



Triệu Vũ Lâm gật đầu, nói: “Đúng vậy! Em lại đây báo cáo lịch trình sau này cho chị. Chị Trần lát nữa cũng muốn lại đây, chị ấy kêu em đem lịch trình cho chị xem trước.”



La Thiến chỉ có thể dọn dẹp chén đũa trước: “A, đúng rồi, em biết Đường tổng vì sao lại thích dùng tư thế lão hán đẩy xe không?”
La Thiến nhíu mày, cô không biết lúc này xé rách da mặt với Trần Trừng có đúng hay không, nhưng nếu buồn bực không lên tiếng thì ăn không được chỗ tốt.



La Thiến cười lạnh: “Tôi đây nếu không tham gia Thời Gian Nhàn Nhã vậy tôi nỗ lực bồi ngủ lấy tài nguyên tới chị tính chuẩn bị cho ai?”



Trần Trừng sửng sốt, đại khái không nghĩ tới La Thiến dám tranh luận. Sau khi cô ta tiếp nhận La Thiến, La Thiến cho dù kiêu ngạo cũng không dám ở trước mặt mình làm càn, thời điểm người đại diện mạnh hơn nghệ sĩ, nghệ sĩ muốn nổi, phải nhờ vào người đại diện có nhân mạch.



Trần Trừng lạnh lùng nói: “Cho ai tôi tự mình sắp xếp, cô chỉ cần làm theo lời tôi nói là được.”



“Là cho Lâm Giai Thần đúng không?” La Thiến lạnh giọng nói: “Dùng tôi đi dẫn mối có được tài nguyên đi dưỡng người khác, chị Trần, khi dễ người cũng phải như vậy đâu.”



Trần Trừng trừng mắt với cô, sau đó cười nhạo: “Cô dưỡng? Cô với Giai Thần cùng một đẳng cấp sao? Người ta không cần bồi người khác ngủ, cũng đi được đến hiện tại, cô thì sao?”



“Chị Trần quên rồi sao? Lâm Giai Thần hiện giờ ở tuyến 2 là bởi vì tôi đem vai nữ chủ của bộ tiên hiệp kia cho cô ta, nếu không cô ta là một người mới, còn không muốn bồi ngủ, cho dù có thực lực nhưng không đến 10 năm hay 8 năm, có thể một lần là nổi tiếng nhanh như vậy?” La Thiến nghĩ dù sao cũng xé rách mặt, cô dứt khoát nói ra hết.



“Đó cũng là thực lực, cô ấy diễn có thể nổi, nếu là cô, làm không tốt sẽ làm hỏng mất bộ phim.” Trần Trừng gõ gõ mặt bàn, nhìn kỹ thuật diễn của La Thiến, cho dù có cấp tài nguyên tốt, cũng chỉ là hủy mất một tác phẩm đồ sộ mà thôi.



“Vậy thì thế nào?” La Thiến không phục. “Đường tổng nguyện ý cho tôi, anh ấy nguyện ý bồi tôi. Tôi nếu nguyện ý diễn, cho dù thất bại cũng là chuyện của tôi, cũng không tới phiên người khác đi chỉ vị trí cho tôi, trả lại sắc mặt cho tôi xem.”



Đều là nghệ sĩ trong tay Trần Trừng, Lâm Giai Thần là người tốt nhất trong đó. Trần Trừng ngẫu nhiên cũng sẽ để Lâm Giai Thần mang theo những người khác, mọi người đều cảm động đến rơi nước mắt, La Thiến mỗi khi được mang, đều phải bị ánh mắt Lâm Giai Thần xem rác rưởi, bởi vì Lâm Giai Thần ngại cô —— dơ.



~~~~~~~~



Mụ Trần Trừng quá đáng ghê, nói chuyện lại không dùng não nữa. Vả mặt hết 😡😡