Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày
Chương 116 :
Ngày đăng: 10:52 02/08/20
Edit: Linh Nguyệt
Năm Đường Minh Tuyền lên chín đã học xong tất cả kiến thức bậc tiểu học. Xuất phát từ việc nhàm chán với tri thức mà thầy cô ở trường truyền dạy, cậu liền chạy tới thư phòng của ba mình đọc sách. Cũng bởi vì như vậy, Đường Quốc Tân phát hiện IQ của con mình so với mình nghĩ còn muốn cao hơn.
Cho nên ông liền nhờ bạn lấy được một bộ giáo án sơ trung để Đan Chi Viện dạy cậu. Đan Chi Viện vốn từ đầu đã không để ở trong lòng, kết quả dạy qua dạy lại, phát hiện con mình chẳng những có thể suy một ra ba, mà mẹ nó so với mấy cái bà dạy còn biết nhiều hơn.
Lần này thực sự doạ sợ Đan Chi Viện, tối đó bà hỏi Đường Quốc Tân: “Con mình làm sao vậy? Khi còn nhỏ nó có ăn cái gì hiếm có khác người đâu?”
Đường Quốc Tân đáp: “Chắc là đột biến gen!”
Đan Chi Viện vẫn không quá yên tâm: “Liệu có phải não bộ bị tổn thương không? Người ta sẽ không nói nó thành yêu quái chứ?”
Đường Quốc Tân mắng: “Thời đại nào rồi, còn ở thập niên sáu mươi nữa đâu! Xã hội bây giờ có pháp luật, huống chi con trai chúng ta thông minh như vậy sao có thể như vậy đến? Còn không cho người ta thông minh à?”
Đan Chi Viện liền yên tâm, nói: “Ai da, những năm đó thật sự bắt đi không ít người. Em không cầu nó nhiều tiền đồ, chỉ cần nó khỏe mạnh lớn lên là tốt rồi.”
Đường Quốc Tân thương lượng với bên trường học, Đường Minh Tuyền thực hành hai thí nghiệm, mười tuổi liền lên học sơ tam, nhất thời thiên tài "con nhà người ta" người người mến mộ.
Đi trên đường có ai mà không nói: “Biết con trai Đường Quốc Tân không? Mười tuổi đã lên sơ tam rồi!”
Khi Đường Minh Tuyền đi học có khi sẽ nghe thấy tiếng mắng truyền ra từ nhà hàng xóm: “Đồ ngu xuẩn, mày nhìn Đường Minh Tuyền nhà họ Đường kìa, người ta không cần ba mẹ dạy đã môn nào môn nấy đạt điểm tuyệt đối. Mày thì sao? Mẹ mày giảng tốn bao nhiêu nước miếng mà mày nói bốn sáu hai lăm? Tao đánh chết mày…”
Đứa bé đó vừa khóc vừa rống to: “Ba mẹ người ta sinh hắn ra cho hắn cái đầu thông minh, mà mẹ có cho con đâu.”
Đường Minh Tuyền: “…”
Ngay từ đầu lúc lêb sơ trung, Đường Minh Tuyền còn rất mới lạ, lúc tiểu học còn lưu luyến không muốn chia tay bạn học. Đương nhiên, cái lưu luyến không nỡ chia tay của bọn họ không phải đứng đắn khóc hai tiếng, ôm một cái mà cho nhau một quyền rồi nói: “Huynh đệ, lần này từ biệt không biết khi nào gặp lại.”
Trong nháy mắt, Đường Quốc Tân cảm thấy con trai tực hồ như đang ở trên một hoang đảo cô độc trơ trọi, trong lòng tức khắc đau xót.
Kỳ thi trung khảo, Đường Minh Tuyền quả nhiên xếp hạng nhất, một năm sau thong thả tiến vào cao trung trực tiếp chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học.
Đã vài lần Đường Quốc Tân gợi ý để cậu về lại trường tiểu học gặp bạn cũ nhưng đều bị cậu từ chối. Đường Minh Tuyền còn nghiêm túc nói với Đường Quốc Tân: “Học hành như đi ngược dòng nước, không tiến tất lui.”
Đường Quốc Tân: “…” Thằng con ngốc nhà ông đâu rồi, trả đây!
Đường Minh Tuyền tham gia thi đại học năm mười ba tuổi. Ngày thi hôm đó, cậu một thân vết thương trở về nhà
Đan Chi Viện nhìn gương mặt bầm tím của Đường Minh Tuyền, nước mắt rơi như mưa.
Đường Minh Tuyền mặt lạnh cũng ôn hòa hơn không ít: “Không có việc gì, con không sao cả.”
Đan Chi Viện vừa lau nước mắt vừa hỏi: “Đây là ai đánh? Chúng ta nói cho ba con. Bâygiờ ông ấy làm quan to, con không thể bị bắt nạt như vậy được.”
Đường Minh Tuyền lắc đầu: “Con đánh không lại bọn họ, là con vô dụng.”
Đan Chi Viện liền nói: “Con mới bao nhiêu? Mới mười ba tuổi, có biết cái gì đâu?”
Buổi tối, Đường Quốc Tân trở về, thấy bộ dáng của Đường Minh Tuyền cũng là nổi giận lôi đình: “Nói cho ba, ai đánh?”
Đường Minh Tuyền lắc đầu nói: “Không có việc gì, concũng đánh bọn họ.”
Đường Quốc Tân liền hỏi: “Con đánh thế nào?”
Đường Minh Tuyền đỏ mặt, cúi đầu đáp: “Con dùng thiên mã sao băng quyền, kết quả, bọn họ đều không có việc gì, còn vây lên đánh con!”
Đường Quốc Tân: “…” Ờm, thì ra là bị đánh hội đồng!
Trong lòng ông đang tức muốn chết, liền nghe được Đường Minh Tuyền nói: “Ba, con muốn nhập ngũ!”