Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày
Chương 22 :
Ngày đăng: 16:42 27/05/20
Edit: Linh Nguyệt
Không biết có phải do sự kiện cắt tóc hôm nay không mà buổi tối Đường Diễn vô cùng nhiệt tình khiến La Thiến cảm thấy rất vô tội.
Khi La Thiến lần nữa trở lại đoàn phim thì đã sắp đến lúc cô đóng máy. Cảnh hôm nay vừa ngắn vừa đơn giản, chính là chết một cách vô cùng sung sướng, hoàn toàn không hề có loại yêu cầu cao độ như ánh mắt trống rỗng hay hơi thở tuyệt vọng gì đó!
Sau khi La Thiến nhắm mắt, liền đóng máy.
Viên Khai Khải ôm thi thể tiểu sư muội, đem kỹ thuật diễn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, kìm nén không cho nước mắt vì đau khổ mà rơi xuống.
La Thiến nhắm mắt nên không nhìn thấy gì, nhưng giọng của Viên Khai Khải thực sự rất có sức cuốn hút!
Khi đạo diễn Giang vừa kêu “cắt”, đoàn phim liền hoan hô một tiếng, sau đó La Thiến thân là diễn viên tuyến mười tám lại được cảm thụ một phen cảm giác khi đóng máy của nghệ sĩ lớn.
Diễn viên nhỏ giống như La Thiến khi đóng máy chẳng qua cũng chỉ là đoàn phim hoan hô một chút, chúc mừng một chút.
Nhưng khi La Thiến đóng máy lại nhận được bó hoa, thu được bánh kem, còn có lời chúc mừng của nhân viên đoàn phim.
Đây không phải là công lao của Đường Diễn, thuần tuý là muốn bồi thường cho việc La Thiến thiếu chút nữa chết ở đoàn phim, đạo diễn Giang thật lòng nhiệt tình tiễn La Thiến đi.
Trước kia cô làm trời làm đất ở đoàn phim, đạo diễn Giang đạo cũng không hề kinh sợ như vậy, nhưng so với sợ hãi như bây giờ, đạo diễn Giang thật sự cảm thấy còn không bằng làm một La Thiến khiến người người chán ghét trước kia!
Cô không ngoan ngoãn thì chúng tôi chán ghét cô. Hiện tại cô ngoan ngoãn, nhưng không có việc gì liền nguy hiểm đến tính mạng thì cũng quá khảo nghiệm trái tim của những người ở đây!
La Thiến nhận hoa tươi, liên tục nói cảm ơn nhưng trong lòng lại nghĩ không thể nào, đạo diễn Giang đây là chuẩn bị lấy hai bó hoa lừa tôi cho qua chuyện?
Thật ra ý của đạo diễn Giang chính là, La Thiến đi theo Đường tổng thì còn thiếu tiền sao? Khẳng định không! Vậy chúng ta sẽ ở mặt tinh thần cổ vũ cho cô, vì thế, Giang đạo liền tổ chức cho La Thiến một tiệc đóng máy lớn, hơn nữa còn hứa nếu sau này có vai diễn thích hợp nhất định sẽ liên lạc La Thiến. Đối với nghệ sĩ mà nói, vai diễn mà đạo diễn Giang hứa hẹn mới đáng quý.
La Thiến cũng chỉ có thể làm bộ dáng vô cùng vui vẻ mà nói: “Cảm ơn! Cảm ơn! Đạo diễn Giang, thật sự cảm ơn ông!”
La Thiến giả dối lôi kéo tay đạo diễn Giang lay nhẹ hai cái, vẻ mặt “vui mừng”.
*Chỗ này bản convert để trống, có lẽ ám chỉ việc bồi ngủ
Một tháng 20 vạn, một năm 240 vạn. La Thiến cùng Triệu Vũ Lâm đồng thời ngẩng đầu suy nghĩ, hai năm liền có 480 vạn, cảm giác cuộc đời không còn gì hối tiếc nữa rồi.
Triệu Vũ Lâm khụ một tiếng, hoàn hồn, tiếp tục nói: “Chị Thiến, chị xem thử còn cái gì muốn mang theo không?”
La Thiến choáng váng lắc đầu.
Buổi tối, Đường Diễn tới, La Thiến thể hiện mười tám võ nghệ của bản thân.
Hai chữ "Đường tổng" từ miệng cô nói ra, khác hoàn toàn âm điệu bình thường.
Đường Diễn: “…”
***
Ngày hôm sau, khi tổ đạo diễn tới gõ cửa, La Thiến đang say giấc, Đường Diễn vốn chất lượng giấc ngủ không tốt, thật vất vả mới ngủ được chưa bao lâu đã bị đánh thức, vô cùng khó chịu mặc áo ngủ “rẻ tiền” La Thiến mua cho hắn đi mở cửa.
“Đường Đường Đường Đường… Đường tổng.” Thanh âm phó đạo diễn Hướng Kiến Hoa lắp bắp mãi mới nói nên lời.
Đường Diễn nhìn hắn, không quen.
Lại nhìn đội quay phim phía sau, hỏi: “Quay sao?”
“Vâng!” Hướng Kiến Hoa lên tiếng.
Đường Diễn nói: “Vào đi!”
Một đám người xám xịt đi vào, bởi vì những người khác địa vị quá cao, không nghĩ sớm như vậy đi quay bọn họ nên mới chọn bắt đầu từ La Thiến, không nghĩ tới lại gặp ngay Boss lớn của công ty sản xuất ra Thời Gian Vui Vẻ, trong lòng ngay lập tức lệ rơi đầy mặt.