Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày

Chương 77 :

Ngày đăng: 16:42 27/05/20


Edit: Linh Nguyệt



Khi Thẩm Bối Bối đến sân bay, tâm trạng đắc ý gọi điện cho Đường Diễn.



Đường Diễn lúc đầu quả thật như Thẩm Bối Bối nghĩ, đầu trận tuyến đã rối loạn, Thẩm Bối Bối vì thế mà đắc ý vài ngày. Cho dù Đường Diễn không tới đón, không nhận điện thoại, cũng không chịu gặp, nhưng như vậy càng chứng minh Đường Diễn để ý cô.



Sau đó?



Sau đó con mẹ nó không biết sao lại như thế nữa. Từ tuần thứ hai trở đi, Đường Diễn liền như con ma men vừa tỉnh rượu, chịu gặp cô nhưng tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh. Lúc này Thẩm Bối Bối mới luống cuống, đề nghị mẹ Đường giúp đỡ. Lần đầu tiên cô ý thức được, Đường Diễn có người khác, cho dù người đó có một chút giống mình thì cũng có thể không hoàn toàn là vậy.



Ngay từ đầu, sự hợp tác của cô cùng mẹ Đường rất tốt. Mẹ Đường mẫu có thủ đoạn củ riêng mình. Đường Diễn ban ngày làm việc, tối đến thì bị bà dùng đủ các loại lý do lôi kéo đi dự tiệc. Kế hoạch vừa mới bắt đầu, Đường Diễn quả thật không cách nào từ chối bà.



Nhưng tới tuần tiếp theo, mọi chuyện lại thay đổi. Đường Diễn rời đi, mà mẹ Đường…



Tính cách mẹ Đường như tường đầu thảo*, ngay từ đầu lúc cô liên hệ nhờ giúp đỡ, tuy rằng rất bất mãn mình năm đó không từ mà biệt, nhưng vẫn vì Đường Diễn mà tha thứ cho cô, còn phi thường phối hợp tự mình đuổi La Thiến đi, kêu Đường Diễn về nhà gặp cô.



*Tường đầu thảo: cỏ mọc đầu tường. Cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió => chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó



Nhưng ai ngờ được, giáo dục cũng của mẹ Đường cũng chỉ có hai câu kia, căn bản không chuẩn bị nhiều lực mạnh mẽ ép Đường Diễn. Sau khi Đường Diễn biểu đạt ý kiến bất mãn, bà cũng nói thầm hai câu.



Nhất thời, hình tượng cao lớn của mẹ Đường trong lòng Thẩm Bối Bối sụp đổ. Đây con mẹ nó vẫn là nữ tổng tài của công ty quốc tế sao? Người vô cùng trí tuệ, nhiều thủ đoạn đâu?



Mẹ Đường không phải là một người cố chấp. Cái bà thực sự muốn chính là trải qua những ngày lành không cần để ý tới Bạch Nhụy.



Tuy rằng bất mãn Bạch Nhụy nhưng từ sau khi đứa con cả cùng con dâu cả ở bên nhau, lâu dần bà cũng liền chấp nhận. Bằng không nếu bà làm ầm ĩ lên, sao Bạch Nhụy còn dám ở lại?



Nhưng nếu làm căng lên thì nhìn dáng vẻ sợ vợ của thằng nhóc kia, hắn thực sự có thể cùng bà đoạn tuyệt quan hệ!



Cho nên, mẹ Đường vô cùng thông suốt. Ý con đã quyết, bà cũng chỉ có thể nhận mệnh. Ngẫu nhiên vẫn sẽ bất mãn nói hai câu, nhưng thực sự không nghĩ tới tách đôi uyên ương khổ mệnh này ra. Hơn nữa theo như bà thấy thì dù bà không động thủ thì thằng con này sống cũng không dễ dàng.



Lúc đó bà còn ha ha cười trộm, cứ thế này thì không quá hai ngày, chính bọn nó liền tự tách ra.



Bà một lòng ôm suy nghĩ như vậy, cuối cùng thì đã qua mười năm mà hai người kia vẫn còn tốt nhưng lại không sinh chịu sinh con. Lần này trái lại đổi thành mẹ Đường lo lắng, ly hôn không ly hôn, con thì không chịu sinh, đây là muốn thế nào?
Đường Diễn lại quay đầu nhìn La Thiến, La Thiến lập tức mở miệng nói: “Cái gì tôi cũng chưa làm! Anh đừng nói tôi, tôi sẽ tức giận.” Vừa thấy liền biết hôm nay nhất định có người chọc hắn.



Đường Diễn yên lặng trong chốc lát rồi nói: “Em nên thấy may mắn vì mình còn chưa làm gì hết đấy!”



La Diễm liền hỏi: “Làm sao vậy? Có phải có chuyện gì hay không?”



Đường Diễn lại im lặng, lát sau mới nói: “Tuy rằng là một quán cà phê nhưng cũng không quá lớn, chúng ta phải học được cách rụt rè. Em gai chị dù sao cũng là đại minh tinh, làm cái hì cũng phải để ý mặt mũi, có đúng không?” Câu cuối là Đường Diễn hỏi La Diễm.



La Diễm gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy! Bây giờ người trong thôn đều hâm mộ nhà chúng ta.” Em gái cô là minh tinh đó nha!



“Vậy chị thử nói xem, cô ấy tự mình đi kiếm khách, giống cái gì? Loại chuyện này chẳng lẽ không thể mời người ta làm sao?” Đường Diễn mặt không biểu cảm nói.



La Diễm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Em gái tôi hiện giờ là bà chủ nhưng vẫn là minh tinh! Thiến Thiến, chúng ta nên mời người khác, cứ phát truyền đơn tuyển người đi.”



La Thiến ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừm, cũng đúng. Nhưng mà em cảm thấy thân phận minh tinh của em sử dụng lúc này là hợp lý, fans chắc chắn nguyện ý tới.”



Đường Diễn lập tức phê bình: “Em nghĩ như vậy là không đúng rồi, ánh sáng sớm muộn gì cũng sẽ tắt, huống chi em chỉ là một tiểu minh tinh.”



La Thiến: “…” Vừa rồi còn nói cô là đại minh tinh mà!



“Về sau chẳng lẽ cứ dựa vào danh khí của em để cửa hàng sao? Những minh tinh mở cửa hàng, có bao nhiêu người thành công hả?” Đường Diễn mắt lạnh nhìn cô.



La Thiến nghĩ nghĩ, vô cùng phần tán đồng gật đầu, sau đó lại cười hì hì nói: “Ai da! Tôi quen biết không ít bằng hữu mà! Danh khí của tôi không đủ thì chờ lúc khai trương cửa hàng nhờ bọn họ gửi lẵng hoa tới, cũng có thể gia tăng một chút độ chú ý.”



Đường Diễn: “Ai?” Chưa từng nghe nói qua!



“Bọn Lâu Tùng Nguyên ấy! Dù sao thì Lạc Thiên nhất định sẽ giúp, hắn nói lẵng hoa hắn đã đặt sẵn mấy cái rồi, chỉ chờ cửa hàng khai trương sẽ lập tức gửi qua!” Giọng La Thiến tràn ngập ánh mặt trời, vô cùng cảm nhiễm người khác.



“Phải không? Thế thì thật sự thật tốt quá, chúng ta giai đoạn đầu nhất định mệt không chịu được, có chút thanh danh cũng tốt.” La Diễm vô cùng vui vẻ nói tiếp.



Đường Diễn mặt không biểu cảm bắt đầu ăn cơm: Ai! Mệt tâm quá! Mặc kệ mấy người!