Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online
Chương 210 : Đính ước (3)
Ngày đăng: 16:45 30/04/20
Diệp Thu Bạch lại cười, "Hồng Đậu đang sợ, sau khi thành thân với ta thì sẽ có thể trải qua chuyện mà sư nương ta từng gặp phải, có đúng không?"
"Ta......" Hồng Đậu muốn phủ nhận, nhưng đôi mắt ôn nhu mà không mất vẻ sắc bén của Diệp Thu Bạch lại khóa chặt nàng, nàng không phủ nhận được. Nàng cắn môi, "Diệp Minh chủ, kỳ thật ta là một người có lá gan rất nhỏ, chỉ cần cảm nhận thấy bản thân gặp nguy hiểm, ta sẽ không kìm được mà muốn bỏ trốn."
Diệp Thu Bạch nhẹ giọng nói: "Đây là lẽ thường của con người."
Bởi vì sợ hãi, cho nên muốn chạy trốn, đó chính là bản năng.
Hồng Đậu lại mẫn cảm hơn rất nhiều so với người bình thường. Những người khác thường dùng đại não để tự hỏi, còn nàng lại rất nhiều khi quen dùng hai chữ "cảm giác" hư vô mờ mịt để phán đoán, có lẽ cái gọi là nguy hiểm còn chưa đến, nhưng ngay trong giai đoạn nảy sinh, nàng cũng đã muốn chạy trốn theo bản năng.
Ngay cả thúc thúc nàng cũng từng mỉm cười nói, "Ưu điểm lớn nhất của Tiểu Hồng Đậu, chính là tiếc mạng."
Hồng Đậu được chiều chuộng mà lớn lên, tuy rằng tính tình nàng còn tốt hơn không ít so với các thiên kim đại tiểu thư khác, nhưng rốt cuộc cũng đã nuôi dưỡng được không ít thói quen kiều quý, nàng sợ đau, ăn thì phải ăn thứ tốt nhất, ngay cả quần áo mặc thường ngày cũng muốn chọn loại vải dệt thoải mái nhất...... quan trọng nhất chính là, nàng thực tiếc mạng.
"Cho dù Hồng Đậu chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm Hồng Đậu trở về." Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, "Nếu Hồng Đậu không tin, ta xin thề, nếu như nàng thật sự gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ đi cùng nàng, cho dù là hoàng tuyền, ta cũng sẽ cùng nàng chung bước."
Đây là dùng sinh mệnh của chính mình để hứa hẹn.
Hồng Đậu dựa vào ngực hắn. Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực từ trong lồng ngực hắn truyền đến,
nàng nhịn không được mà tim đập thình thịch, nàng cũng bỗng nhiên hiểu ra, tất cả lo lắng đều là dư thừa, Diệp Thu Bạch chính là chân mệnh thiên tử của nàng, đây không phải chuyện mà từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã xác định rồi sao?
Giơ tay ôm lại hắn, Hồng Đậu rốt cuộc có thể nhẹ nhàng nói một câu: "Diệp Minh chủ, bắt đầu từ rất lâu trước kia, ta liền......liền thích huynh."
"Ta biết." Tiếng cười nhẹ của Diệp Thu Bạch truyền đến, hắn khẽ hôn đỉnh đầu nàng, lại ôn nhu nói:
"Gọi ta Thu Bạch là được."