Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 450 : Mộng (3)

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Editor: Xanh Lá



Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com



“Lúc ta không ở đây… Nơi này dường như lớn lên thì phải.” Dứt lời, hắn ngậm nụ hoa màu son vào trong miệng.



Hồng Đậu kêu rên một tiếng, thân thể cũng dần cảm thấy hư không khó nhịn, hắn trước nay đều rất hiểu nàng, cũng yêu chiều nàng vô điều kiện, nhiều ngày trải qua cuộc sống phu thê, hắn đã có thể bắt lấy bất cứ điểm mẫn cảm nào trên người nàng.



Quần lót của nàng sớm đã bị lột xuống, khi lửa nóng của hắn vừa tiến nhập đào nguyên, hắn liền thiếu chút nữa vì cảm giác chặt chẽ quen thuộc này mà mất đi lý trí.



Hồng Đậu đã cả người mềm nhũn nằm trên người hắn.



Dưới bộ váy áo nhìn như nguyên vẹn của nàng, yếm của nàng đã không thấy, quần lót của nàng cũng đã mất tích, loại che đậy “giả dối” này, càng khiến người ta điên cuồng hơn. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com



Hắn dù sao cũng không dám điên cuồng, nàng hiện tại thân mình kiều quý, sẽ không cách nào thừa nhận sự điên cuồng của hắn được.


Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu nàng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng than thở thỏa mãn, “Hồng Đậu, ta thích giọng cảu nàng… Lại kêu thêm một chút cho ta nghe…”



Mặt nàng đỏ hồng, vẫn cắn chặt môi, cho dù là trong mộng, nàng cũng là sẽ vì loại chuyện này mà cảm thấy thẹn thùng. Trên thực tế, nàng cũng chưa từng tưởng tượng mình sẽ buông thả như vậy. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com



Hắn rõ ràng hiểu, lại luôn thích cố ý nói mấy câu như vậy để trêu chọc nàng.



Không lâu sau, Hồng Đậu liền nghe được từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ, quả nhiên là đang trêu nàng.



Hắn lại thấp giọng hỏi một câu: “Cảm giác có ổn không, có thấy nơi nào không thoải mái hay không?”



“Không có…” Hồng Đậu vốn dĩ vòng tay trên cổ hắn, bởi sức lực trong thân thể xói mòn cực nhanh, rất nhanh nàng cũng liền chậm rãi trượt xuống theo ngực hắn. Cũng giống như nàng, ngoại trừ nơi hai người kết hợp, y phục trên người hắn vẫn còn nguyên, nàng bắt lấy y phục trên người hắn, thỉnh thoảng thở hổn hển, “A Miên… Ta rất thoải mái…”



“Ta biết.” A Miên một bàn tay mò vào trong y phục nàng, vỗ về tấm lưng bóng mịn của nàng, hắn thấp giọng, “Hồng Đậu ‘cắn’ ta chặt thật đấy…”



Nếu là trước kia, Hồng Đậu nhất định muốn cắn hắn một cái.



Nhưng hiện tại, nàng chỉ thỏa mãn nhắm hai mắt lại, lẳng lặng mà nghĩ, ôm nàng là A Miên, đang yêu thương nàng cũng là A Miên…



Nàng nguyện ý vĩnh viễn sống trong mộng, đơn giản là vì nơi này có hắn.