Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online
Chương 47 : Đối thơ
Ngày đăng: 16:42 30/04/20
“Nương! Con đã trở về!” Du Tử Tức mặt xám mày tro từ bên ngoài chạy về, “Con còn mang theo lễ vật!”
Hồng Đậu vừa thấy trên tay hắn cầm một con chuột, còn là một con chuột lớn nhảy nhót tung tăng, nàng liền lập tức cầm một cái gáo ném qua, “Ngươi cút ngay cho ta!”
Cái gáo kia đập trúng vào ót Du Tử Tức, hắn choáng váng lảo đảo, chẳng qua vẫn còn chưa ngã xuống.
Hồng Đậu trực tiếp vòng qua hắn chạy ra khỏi bếp.
Tối nay giờ Tý, Hồng Đậu đương nhiên cũng không hề đến rừng cây nhỏ, liền ngay trong đêm hôm đó, nàng lại thu được vài mũi tên, chẳng qua lần này tờ giấy trên mũi tên chỉ viết một câu: Tiểu cô nương, làm người không thể dễ quên a.
Trên tờ giấy này dường như âm thầm lộ ra oán khí dày đặc.
…… Cái quỷ gì?
Hồng Đậu lại ném cả tờ giấy đó và mũi tên vào bếp lửa, chẳng qua khi Phúc thẩm cổ động, nàng vẫn quyết định cầm hoa lan mà Phúc thẩm không biết tìm ở đâu tới cho nàng, đi tham dự lễ hoa lan.
Cho dù không phải đi tìm hôn phu, đến đó chơi chơi trải nghiệm phong thổ cổ đại cũng tốt mà, tiền đề là nàng có thể bỏ rơi Du Tử Tức……
“Nương, những bông hoa đó đều thật xinh đẹp a!” Du Tử Tức đi trên đường phố nhòm tới ngó lui, cuối cùng hắn dừng lại trước một quán bán hoa lan, hưng phấn cầm lấy một chậu hoa lan màu trắng rồi lập tức bước đi.
“Ê ê ê, ngươi làm gì đó!” Người bán hàng rong vội đi qua ngăn cản Du Tử Tức, không cho hắn rời đi.
Du Tử Tức chớp chớp mắt, “Ta muốn đưa hoa cho nương ta nha.”
“Nương ngươi? Nương ngươi ở chỗ nào?”
“Đó chính là nương ta a.” Du Tử Tức duỗi tay chỉ vào Hồng Đậu cách đó không xa đang muốn làm bộ xem cây quạt, tỏ vẻ chính mình không quen biết hắn.
Hồng Đậu nghe được thanh âm của Du Tử Tức, âm thầm cắn răng, lại yên lặng di chuyển thân mình, nàng không muốn có liên quan tới hắn trước mặt nhiều người như vậy.
Người bán hàng rong vừa nghe Du Tử Tức nói liền cười, “Ngươi chẳng lẽ là kẻ ngốc sao? Vị cô nương kia trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể là nương ngươi chứ?”
Quần chúng vây xem xung quanh cười trộm, sắc mặt người bán hàng rong lúc đỏ lúc trắng, phỏng chừng muốn chửi ầm lên mà phải vội vàng nhịn xuống.
Hắn lại nói: “Lưỡng chỉ hoàng li minh thúy liễu.” (Đôi hoàng anh hót trong hàng liễu)
“Nhất hành bạch lộ hỉ đương đa.”
(Một đàn cò trắng muốn làm cha)
“Đào hoa đàm thủy thâm thiên xích.”
(Nước đầm Đào Hoa sâu ngàn thước)
“Bất cập Uông Luân hỉ đương đa.”
(Không bằng Uông Luân muốn làm cha)
“Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá.”
(Bên cạnh thuyền chìm nghìn buồm lướt)
“Bệnh thụ tiền đầu hỉ đương đa.”
(Phía trước cây bệnh muốn làm cha)
(*Editor lý giải: Đây là các câu thơ trong các bài thơ nổi tiếng, ý ông bán hàng nghĩ nữ 9 dốt nên đố kiểu ổng đọc câu trước, nữ 9 phải đọc câu sau trong bài thơ, nữ 9 biết hết nhưng chỉ đọc nửa đầu câu sau đó và chế thêm 3 chữ “hỉ đương đa” (muốn làm cha) vào nửa sau để trêu chọc ông bán hàng, vẫn cho người ta thấy là mình biết nhưng phải chọc tức người ta cơ:))))))
Người bán hàng rong rốt cuộc xanh mặt, bởi vì hắn đã bị ba chữ “muốn làm cha” này tẩy não.
Hồng Đậu cầm lấy một chiếc quạt xếp ở sạp hàng bên cạnh tiêu sái mở ra, nàng dương môi, phong lưu cười, “Thế nào, ông còn muốn đấu nữa không?”