Nữ Phụ Công Tâm Kế
Chương 13 :
Ngày đăng: 19:22 20/04/20
Diệp Tử bất mãn gắt một tiếng nhưng không tiếp tục mở miệng nói chuyện.
“Điện thoại di động của tôi đâu?” Kiều Diễm nhổ cây kim đang cắm trên mu bàn tay mình rồi ngồi xuống.
“Này! Anh…” Diệp Tử trợn mắt, há miệng nhìn anh ta, không biết nên nói gì.
Rất nhanh chóng, trên mu bàn tay Kiều Diễm ứa ra giọt máu, sau đó lan thành một vệt. Anh ta cúi đầu xỏ giày, trong giọng nói ôn hòa kia mang theo sự đe dọa: “Tôi hỏi cô lần nữa. Điện thoại di động của tôi đâu?”
“Trong túi áo khoác của anh đấy, hết pin rồi.” Diệp Tử mím môi “Chú Chu đã giúp anh gọi điện cho công ty bên kia để xin nghỉ. Cho nên…”
Kiều Diễm đứng đậy, đi tới trước mặt Diệp Tử, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô muốn tự mình xích tay chân lại hay muốn tôi làm giúp cô?
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tử là sững sờ, sau đó nhếch khóe miệng: “Chìa khóa đang nằm trong tay tôi. Anh muốn xích tôi lại e rằng không có gì để dùng rồi.”
“A?” Kiều Diễm chợt hiểu ra, liền nhíu mày. “Tôi đang tự hỏi tay chân cô sao lại được thả thế kia, hóa ra là tìm chìa khóa trên người tôi. Xem ra tôi vẫn còn bất cẩn quá. Yên tâm, lần sau trước khi vào phòng, tôi sẽ để hết những thứ không nên đem vào ở bên ngoài.”
“Chuyện này để sau hẵng nói, hiện tại tôi chỉ muốn nói cho anh biết…” Diệp Tử rút ra từ trong túi áo một ống kim tiêm, trừng mắt nhìn về phía Kiều Diễm: “Đây là kim gây mê tôi trộm được trong hộp của chú Chu. Bây giờ anh muốn đóng vai bé ngoan quay trở lại giường nghỉ ngơi hay muốn tôi đâm cho anh phát nữa rồi kéo anh lên?
Sắc mặt Kiều Diễm đanh lại, động tác nhanh như chớp vươn tay giật lấy ống tiêm trên tay Diệp Tử. Nhưng cô nghiêng mình né được.
Diệp Tử nhanh chóng xoay nửa vòng, sau đó tiện đà được thể ngồi trên giường nở nụ cười chọc tức anh ta: “Được rồi, được rồi, không đùa với anh nữa. Đây chỉ là ống tiêm rỗng thôi, bên trong chẳng có gì cả. Chú Chu sao có thể để tôi tiếp xúc với đồ vật nguy hiểm thế này chứ. Anh không cần phải khẩn trương như vậy.”
Kiều Diễm nhíu mày, miễn cưỡng chịu đựng cảm giác chóng mặt đang truyền tới. Anh ta cố gắng nhấc mí mắt đang trĩu nặng, do chóng mặt mà mọi thứ trước mắt giống như đều phân thân biến thành một đống. Diệp Tử nở nụ cười nghịch ngợm như vết mực nhòe tản ra, khiến cho anh ta cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Rốt cục cô…”
Muốn giở trò gì đây?
Vô ích. Dù thế nào tôi cũng không bỏ qua cho anh. Vĩnh viễn không tha thứ cho anh!
“Kiều Diễm!”
Anh ta ngã nhào trên mặt đất. Ngờ ngợ cảm thấy có đôi tay ấm áp đỡ lấy mình. Sau đó là cảm giác mềm mại, thoải mái như đang được người ta ôm ấp.
Kiều Diễm lại mơ thấy giấc mơ thường xuất hiện gần đây.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tử nhẹ nhàng đòi hỏi anh ta điều gì đó, Kiều Diễm không biết nên phản ứng thế nào. Sau đó đột nhiên lại hào hứng, nhíu mày rồi lên tiếng: “Đồ gì?”
Diệp Tử chớp chớp mắt. Trong nụ cười từ từ lộ ra chút ngượng ngùng “Tôi muốn gì anh cũng sẽ mua giúp tôi sao?”
Kiều Diễm ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta híp mắt cảnh cáo cô: “Đừng có giở trò gì đấy.”
“Cho tôi mượn cây bút, tôi sẽ viết danh sách mô tả cho anh. Sau khi đi làm về nhân tiện ghé mua giúp tôi vài cuốn sách là được..” Diệp Tử chắp tay tỏ vẻ cầu xin trước mặt anh ta, cười đến híp cả mắt. Ánh mặt trời buổi sáng rọi vào đôi mắt cô, như phản chiếu cả một dải thiên hà .
Kiều Diễm sửng sốt hai giây, không nói gì mà đem bút máy từ trong túi đưa cho cô.
Diệp Tử tiện tay mò lấy tờ giấy trên bàn, nằm dài ra cẩn thận viết. Vẻ mặt của cô có chút nghiêm túc, chốc chốc lại dừng để suy nghĩ một lúc. Nắp bút nhẹ nhàng tì lên đôi môi hồng hào mềm mại của cô. Ánh mắt không tự chủ hướng lên trên lay động, mang dáng vẻ vô cùng ngây thơ trong sáng.
Kiều Diễm tâm viên ý mã (*) trong nháy mắt, lập tức bị sự phẫn nộ và những mâu thuẫn nặng nề thế chỗ. Những tâm tình này xáo động trong lòng cả nửa ngày. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hồn nhiên, vô tư kia của cô, mọi thứ đều từ từ dịu xuống.
(*) thay lòng đổi dạ, đứng núi này trông núi nọ.
“Xong, viết xong rồi. Mấy thứ trong danh sách này tôi cũng không nhớ chính xác lắm tên của chúng, không nhất thiết phải mua bằng được đâu. Không sao, anh nhìn mấy từ mấu chốt này mua được là tốt rồi.”
Kiều Diễm nhận lấy tờ giấy. Một giây sau, huyệt thái dương của anh ta đập thình thịch.
[Tù sủng]
[Bạn trai bệnh kiều của tôi]
[Yêu em muốn giam cầm em]
[Kiều thê quyến rũ của tổng giám đốc lạnh lùng]
[Tù yêu – Tình nhân bí mật của tổng giám đốc ác ma]
Những thứ này là cái quỷ gì vậy?!!