Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ
Chương 15 :
Ngày đăng: 17:25 18/04/20
“Ô, đại minh tinh của chúng ta cũng tới!” Doãn nãi nãi cười tít mắt, còn
không chờ cô ta ngồi xuống, liền hỏi, “Đúng rồi, dạo này ta xem cái phim của cháu, cái “Nếu như có tình yêu”, ngày nào cũng chờ phim đến khổ,
cháu nói luôn cho ta đi, kết cục cuối cùng là thế nào?”
Tần Cảnh sửng sốt, trời, bà nội còn có thể theo dõi cái dạng phim thần tượng tuổi teen này cơ á?
Tập Vi Lam ngọt ngào cười : “Bà ơi, không thể tiết lộ được! Đây là quy định của ê-kíp làm phim.”
Tập Quyên cũng khen ngợi: “Xem ra Doãn nãi nãi tâm tình vẫn là rất trẻ trung nha!” Mọi người cũng cùng đùa với bà rất vui vẻ.
Tần Cảnh bất động thanh sắc lườm Doãn Thiên Dã một cái, có vẻ từ lúc Tần
Chính Tập Vi Lam đến hắn liền không nói chuyện gì hết, chỉ trầm mặc ngồi ở một bên.
Không biết là bởi vì vừa rồi vừa bị lôi ra đánh, hay là…
Tần Cảnh lại nhìn thoáng qua Tập Vi Lam, cô ta chính là dạng con cháu thảo
trưởng bối thích, còn làm nũng còn thân thiết, mấy câu liền dỗ dành lòng người.
Cô ta hình như vừa mới bước vào cửa đã liếc nhìn Doãn Thiên Dã, sau đó lập tức quay sang nói nói cười cười nịnh hót bà nội Doãn.
Mà Doãn Thiên Dã từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn cô ta!
Hai người này thực quái lạ!
Tần Cảnh không thể cùng như Tập Vi Lam nói chuyện, quá dị, chỉ có thể ngồi
hóng bên ngoài như quân nhân đào ngũ, thẳng đến lúc, cô thấy Doãn Thiên
Dã đi ra ngoài.
Tần Cảnh cảm thấy ở chỗ này cũng không được tác dụng gì, không thể hóng chuyện bát quái, thế là cũng cùng chuồn đi ra hậu viện.
Đi đến hậu viện, liền gặp Doãn Thiên Dã ngồi trên bậc thềm khác, dưới cây anh đào , đang đùa với chú chó con Samoyed màu trắng.
“Uy!” Tần Cảnh đi qua ngồi xuống, “Anh làm sao có vẻ là lạ, tâm tình không tốt à?”
Doãn Thiên Dã không biểu cảm gì liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đùa với chó: “Không có!”
Tần Cảnh hơi ngây ra, hắn giọng điệu rất bình thản, thực là không có tâm tình không tốt.
Đã như thế, mắt cô sáng lên, hắc hắc: “Không có tâm tình không tốt, thế
tôi hỏi đây, anh chạy ra đây làm gì? Có phải là muốn tránh mặt Tập Vi
Lam?”
Doãn Thiên Dã mờ mịt liếc cô: “Tôi tránh mặt cô ta? Đây là
nhà tôi cơ mà!” Cuối cùng, nói, “Chỉ là mấy lời khách sáo như vậy, tôi
vừa nghe đã thấy lỗ tai đau!”
“A!” Tần Cảnh mộc mộc ứng nhất
thanh (hình như là phản xạ thốt lên), nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Lúc trước là
anh đá cô ấy, hay là cô ấy đá anh?”
Doãn Thiên Dã lần này nghiêm túc chú ý quay đầu lại, nhìn lại cô.
Buổi sáng, ánh mặt trời thưa thớt mà mạnh mẽ xuyên qua, lấp lánh, nhuộm
thành từng tầng ánh sáng trên những sợi tóc ngắn của hắn. Sợi tóc rơi
xuống, tròng mắt hắn thâm thúy mà an tĩnh, không gợn một tia sóng,
Thường thường khóc lóc kể lể mình không nơi nương tựa, ở trong công việc luôn luôn chịu thệt thòi, thề chết cũng không chịu bị tiềm quy tắc, bất lực không có tài lực không có chỗ dựa vân vân.
Cho đến một hôm,
Tần ba ba bị cô ta khóc đến động lòng, cả giận nói, ai nói con không có
chỗ dựa, ai dám bắt nạt con gái của Tần Chính ta.
Thế là, Tập Vi
Lam lập tức, không hề logic, trăm ngàn chỗ hở đạt được 30% cổ phần bất
động sản Trường Ninh. Tuy rằng bất động sản Trường Ninh so với Tần thị
trọng kim là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn. Nhưng 30% tuyệt đối là đại
cổ đông hạng nhất!
Cha ngốc a!!!
Nghĩ đến đây, Tần Cảnh
đang ngồi xổm ở góc tường giận dữ nghiến răng, phải biết, hiện giờ Tần
Chính còn thừa lại, cũng chỉ có 30% mà thôi. Chỉ cần một ngày đẹp trời
nào đó Tập Vi Lam nổi tâm tư, bất động sản Trường Ninh lập tức có thể
đổi chủ!
Mà Tập Vi Lam trước mắt tính toán là: “Con chuẩn bị dùng chỗ cổ phần đó tiếp tục đầu tư bất động sản, bất quá, Tô Hiền hắn ta cứ theo dõi nhìn ngó con đến sít sảo, không làm sao động thủ được!”
Tô Hiền là CEO của Trường Ninh, một người đối với Tần Chính phi thường trung thành.
Tần Cảnh có chút nghi ngờ, không rõ ràng hiện giờ có gì không ổn, nhưng
trước hết để bảo đảm, vẫn phải gửi cho Tô Hiền vài dòng tin ngắn.
Kế tiếp, hai mẹ con này lại bắt đầu bát quái các sự vụ trong giới giải
trí. Tần Cảnh cảm thấy không thú vị, liền khom lưng, tìm đường cũ quay
về.
Thế là, khi đi qua hậu viện, liền nhìn thấy hai câu con trai
lớn tướng, đều mặc T-shirt (hoặc áo phông, tùy các bạn thấy cái nào hay
hơn) quần bò, dưới tàng hoa anh đào nhảy lên bám vào cành cây, thật
không thể tưởng tượng được lại còn đang so xem ai nhảy lên được cao hơn.
Cánh hoa anh đào lấp lánh hồng phấn bám trên cây, bị hai ông tướng tinh thần hăng hái chụp vỗ, theo gió rơi xuống bay phấp phới, xuyên qua tia sáng
mặt trời màu vàng nhạt, lẩn trong mái tóc bay bay của hai người họ, đậu
trên bờ vai hoàn toàn sạch sẽ của họ. (viết xong câu này, chs thấy hint
bay như cánh hoa anh đào á)
Tần Cảnh:…
Hai người đàn ông hai mươi bảy tuổi đến nơi còn ở chỗ này so nhảy cao???
Trong đó một người đương nhiên chính là quỷ ấu trĩ doãn tiểu cặn bã, mà cái người còn lại kia,
“Mấy người là học sinh cấp 3 đấy à?” Tần Cảnh hướng đến chỗ hai kẻ kia kêu gào.
Thế là, cái người còn lại kia, quay đầu lại.
Tần Cảnh bỗng nhiên sửng sốt,
Việt Trạch???