Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ
Chương 18 :
Ngày đăng: 17:25 18/04/20
Tần Cảnh đứng ở cửa thang máy, qua cửa kính nhìn lại khuôn mặt chính mình, đây là thói quen mà Tần Cảnh-trước lưu lại. Cô cũng tiếp thu ngọt như đường phèn. Dù sao, phụ nữ làm việc nhất định chú ý nhất là dung nhan dáng vẻ mình.
Nữ nhân trên mặt kính đều là vị tươi mát, không ầm ầm khí phách, chỉ đơn giản áo sơ mi trắng với quần bò, nhưng lại tạo một loại kinh diễm khác biệt.
Tần Cảnh tối hôm qua ăn khuya xong, một chốc vẫn ngủ không yên, liền lật xem nhật kí và ảnh 3, 4 năm trước của Tần Cảnh-trước, khi đó Tần Cảnh mới tốt nghiệp không lâu, tóc ngắn bỏ xõa, sơ mi trắng quần bò, ôm máy quay đi bôn ba khắp ngõ ngách của thành thị rộng lớn này.
Rất có hương vị của người sức sống bừng bừng.
Mà cũng là phong cách Tần Cảnh này rất thích!
Có tấm ảnh phía sau còn có hai hàng chữ nhỏ xinh đẹp:
“Thiên Dã nói, chỉ có tôi có tài năng đem sơ mi trắng mặc vào vẫn tỏa ra sự mị hoặc mà cao quý. Chỉ là, gặp Việt Trạch rồi, cả đời này tôi không muốn mặc lại sơ mi trắng một lần nào nữa.”
Tần Cảnh nghĩ đến đây, chỉnh chỉnh cravat trang trí màu đen trên cổ áo mình, thích thế nào thì cứ mặc thế ấy, làm gì phải nói là vì người nào nói cái gì gì mà xong rồi không thể thế nào chứ?
Nói về Việt Trạch, cô không khỏi nghĩ đến An Nham, tháng trước vừa mới chuyển đi bộ phận điện ảnh và truyền hình, hiện tại liền ngựa không dừng vó bắt đầu làm phó đạo diễn phim.
Còn ước mộng của cô chẳng biết phải đợi đến khi nào đây!
Có câu nói hình như là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cửa thang máy vừa mở, Tần Cảnh nhìn thấy An Nham, thế là, không hề điềm báo trước nhăn mày.
Hắn mặc âu phục thẳng tắp, tay cắm ở túi quần. hơi khẽ cúi đầu. Ánh mặt trời gần chính ngọ xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào sau lưng anh ta, khiến hình ảnh anh ta trở nên có chút hư ảo. Rất có một loại hương vị đàn ông.
Nghe nói hiện tại lưu hành Diao ti đại nghịch chuyển. (kiểu như anh Hạ Hà Tịch trong Kế hoạch mai mối đó, kiểu incredible transformation ấy)
Bất quá,
Tần Cảnh nhịn không được nhếch môi, trong mắt cô, người này, chưa bao giờ thay đổi được gì.
An Nham ngẩng đầu nháy mắt, rõ ràng ngẩn ra, hiển nhiên, anh ta vốn không cho rằng sẽ gặp lại Tần Cảnh trong tòa nhà của Tinh Nguyệt. Cứ theo tức giận của cô, chắc chắn là từ chứa.
An Nham không có cách tiếp thu, anh ta muốn phản bác, nhưng lại không thể có chứng cứ gì chứng mình được mình không phải vô dụng như cô nói,, vốn còn muốn mắng cô là ác độc, nhưng cô cũng đã lười nhìn lại, trực tiếp đi thẳng ra khỏi thang máy.
Anh ta không chịu phục, chuẩn bị đi ra, lửa giận trong lòng không phát ra, thì sao mà chịu được!
Nhưng Tần Cảnh không có cho anh ta cơ hội.
Ngoài cửa thang máy vừa vặn đi tới Doãn Thiên Dã, Tần Cảnh cùng đi với hắn, chẳng qua vừa rồi hắn làm tài xế, đi đỗ xe.
Không ngờ thời gian lại chuẩn như vậy!
“Thiên Dã!” Tần Cảnh chan chứa vui mừng, bổ nhào qua như thể con chim nhỏ dễ thương, thân mật tựa vào cánh tay Doãn Thiên Dã.
Doãn Thiên Dã mạc danh kỳ diệu, vừa muốn hỏi cô phát xuân gì vậy, liếc sang nhìn thấy An Nham vừa tức vừa thẹn, thế là thông. Hắn rất phối hợp, đạm đạm hất cằm về phía An Nham, khóe môi nhếch lên.
Chỉ là đạm đạm, lại nói lên rất nhiều vấn đề.
Doãn Thiên Dã bẩm sinh đã có một loại khí chất kiêu căng đem người giẫm dưới chân, một dạng trong miệt thị mang thương hại, đem người đẩy vào trong Lăng Nhiên bụi bặm, không phải bất kỳ ai cũng có thể biểu hiện được tinh tế như vậy. (GG bảo Lăng Nhiên là một hãng xe của TQ, cơ mà nói chung là không hiểu gì cả, nhớ đại ý là được rồi)
Cho nên, An Nham mặt cơ hồ muốn cứng ngắc đến sụp đổ được, anh ta hôm nay đã bị hai người này cho nếm mùi nhục nhã, so ra cả đời anh ta cộng lại cũng chưa bằng một ngày hôm nay.
Chuồn chuồn lướt nước thoáng nhìn đằng sau, Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh cùng nhau ân ân ái ái.
Mãi cho đến khi An Nham ra khỏi tầm mắt, Doãn Thiên Dã mới cúi đầu liếc mắt một cái nhìn Tần Cảnh y như cái cùm quấn lấy hắn: “Cô thấy tổn thương hay không tổn thương vậy?”
Tần Cảnh nhìn phía sau một cái, mới hất tay hắn ra: “Chê tôi bị tổn thương, anh đừng phối hợp nữa! Cái loại cặn bã như anh ta, còn trước mắt tôi bày trò tình thánh diễu võ dương oai! Tìm tai vạ!”
“Em không phải là thích dạy dỗ đàn ông cặn bã sao?” Doãn Thiên Dã cười, “Em đi dạy dỗ anh ta, buông tha cho tôi, được không?”
Tần Cảnh lông mày nhỏ nhắn lập tức nhướng lên: “Dạy dỗ anh ta? Không kiếm được tiền!”