Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ

Chương 20 :

Ngày đăng: 17:25 18/04/20


Thái Vi có chút nghi ngờ: “Tự nói chuyện xấu của chính mình, là thế nào?”



Doãn Thiên Dã lười nhác dựa vào lưng ghế, không chút đếm xỉa nói: “Không nhất định là chuyện riêng tư kinh thiên động địa gì như là tai tiếng tình dục gì cả, chỉ là cho mấy người đó tự bộc bạch chuyện họ gặp phải, chuyện xấu, chuyện đáng xấu hổ, chuyện dở khóc dở cười (囧). Nói những chuyện này, sẽ không có liên lụy kiện tụng mà khách mời cũng có thể nguyện ý phối hợp nói ra.”



“Đúng a!” Trâu Manh nghĩ nửa khắc, đột nhiên phản ứng kịp, phụ họa, “Ở trong mắt fans, minh tinh phần lớn là rất cao rất xa, nói ra những chuyện nhỏ nhặt đó, có khả năng khiến cho khoảng cách giữa những ngôi sao và khán giả trở nên gần hơn, chắc chắn khán giả sẽ thích.”



Diệu Khả cũng nói chen vào: “Đúng nha đúng nha, nói thí dụ như tôi, tôi tuy rằng không thích Hàn Quốc, nhưng trong chương trình giải trí của họ có những lúc quay cảnh sinh hoạt đời thường của các ngôi sao, tôi vẫn rất thích xem. Nếu là chuyện xấu trong sinh hoạt của họ tôi lại càng thích xem!”



Tần Cảnh tiếp tục bổ sung cái sáng ý này: “Nếu như nói vậy, mỗi kỳ có thể phỏng vấn mấy ngôi sao, sau đó ở trên Internet lập thanh bỏ phiếu bình chọn. Ngôi sao nào cho chuyện xưa giật gân thối nhất, xấu hổ nhất hoặc 囧nhất, được số phiếu cao nhất thì trao cho một cái giải “nhân vật đơ-bẩm-sinh nhất” (lại chém chứ chả nhẽ để nguyên “tối tự nhiên ngốc manh”, tiện thể thì cái này chính là cái tennen-boke trong tiếng Nhật, các bạn tự GG nhé)!”



Tần Cảnh vừa nói xong, mọi người trong phòng lập tức đưa ra ý kiến giải thưởng,mồm năm miệng mười đóng góp rôm rả——



Đường Quả: “Nếu như một vị khách mời nào đó trong một kỳ nào đó được giải, có thể trong kì tiếp theo tiếp tục xuất hiện, cùng khách mời kì mới PK!”



Thái Vi: “Bỏ phiếu còn kèm tuyên truyền, để cho mỗi ngôi sao tham gia ở trên microblog hay trang mạng xã hội của chính mình kêu gọi fan vào xem!”



Trâu Manh: “Bất quá, kinh phí vẫn là vấn đề, làm thế nào có thể trong một kỳ mời được nhiều ngôi sao như vậy? Hơn nữa nếu chỉ là ngôi sao nhỏ cũng không có khả năng kêu gọi!”



Tần Cảnh trong lòng đã có dự tính chỉ cười: “Không cần mời, thậm chí, có là đại minh tinh cũng không là vấn đề!”



Mọi người nhất tề nhìn qua, có cách gì tốt vậy sao?



Tần Cảnh hít sâu một hơi, nói: “Tôi đã xem xét qua các ghi chép lưu trữ trong những năm gần đây của “Chuyện ngôi sao”, đã mời qua một loạt ngôi sao hang hai hạng ba rồi. Đại khái quy luật là, nếu như nói là mời ngôi sao hạng một, kinh phí chỉ đủ mời một lần một người, hơn nữa thời gian thu lại ngắn. Hạng hai một lần mời được 2, hạng ba mời được 3.”



“Nhưng dựa theo ý tưởng chỉnh sửa chúng ta vừa bàn bạc, một chương trình 15 phút, mỗi lần lên hình chúng ta ít nhất cũng chiếu đến 5, 6 người. Kinh phí khẳng định không đủ. Tuy nhiên…”



Tần Cảnh xán lạn cười: “Mời họ không đến, chúng ta có thể đi tìm bọn họ.”



“Tức là giống như phóng viên phỏng vấn giải trí, hỏi một vấn đề, bọn họ trả lời từ 3 đến 4 phút, thu lại mang về, chỉnh sửa biên tập cắt ghép,… với nhau, là được!”



Mọi người tâm phục khẩu phục gật đầu.



Trâu Manh tán thưởng nói: “Nói vậy, phỏng vấn cả ngôi sao hàng đầu cũng không là vấn đề. Kinh phí không những được giảm bớt rất nhiều, mà chính là một chương trình có mười mấy khách mời cũng là có thể!”




Thạch Tiểu Thương theo quán tính gật đầu, lại tán gẫu một hồi với cô về mấy bộ phim mới chiêu, hai người nói chuyện cũng không tính là lâu, nhưng rất vui vẻ.



Cuối cùng, Thạch Tiểu Thương đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Ở phương diện này có cái gì muốn nghiên cứu thảo luận, lúc nào cũng có thể tìm tôi!”



Tần Cảnh hoan hoan hỉ hỉ nhận lấy, cầm ở trong tay xem nửa ngày, mới xoay người muốn khoe Doãn Thiên Dã. Quay qua quay lại, lại thấy hắn không biết từ cái lúc nào đã ra bắt chuyện với nữ diễn viên đóng Lý Mục phu nhân rồi.



Cái tên này là cái kiểu gì đây? Vừa rời mắt một khắc đã thấy đi tán gái.



Tần Cảnh làm như không có việc gì đi đến sau lưng Doãn Thiên Dã, liền nghe thấy Doãn Thiên Dã nói chuyện với nữ diễn viên nọ, cô rất có cảm giác như lúc hắn ở tuần lễ thời trang Milan gặp một cô người mẫu Hoa kiều vậy.



Bắt chuyện đường đột như thế, bẽ mặt hay không!!!



Nhưng kỳ quái là, cô nữ diễn viên này lại thập phân hưởng thụ, cười khanh khách, còn hỏi hắn đến từ lúc nào.



Tần Cảnh vỗ vỗ vai Doãn Thiên Dã, người kia quay đầu nhìn thấy cô, lập tức giật nảy mình.



Tần Cảnh:…



Có thể hay không đừng khiến cảnh tượng y như là bắt gian như vậy… Chúng ta không có cái gì, OK…



“Anh đi hỏi lại người đại diện Di Đóa đi, cảnh của cô ta có phải là cảnh tiếp theo không?”



“Chính em sao…” Doãn Thiên Dã đoạn sau “Không đi” còn chưa có nói, đã bị ánh mắt cưỡng chế của Tần Cảnh dọa, ấm ức đi.



Còn nữ diễn viên nọ cứ ngắm mãi bóng lưng thanh tuấn của Doãn Thiên Dã, khe khẽ ngây ngô cười, khuôn mặt trắng nõn còn hơi đỏ ửng.



Tần Cảnh cũng cười được thập phân ấm áp: “Như thế nào? Trợ lý của tôi trông cũng rất đẹp trai đi?”



“Trợ lý?” Nữ diễn viên nọ sửng sốt, “Anh ấy là trợ lý, chẳng lẽ không phải là công tử Doãn thị, Doãn Thiên Dã sao?”



Tần Cảnh thật kinh ngạc, cứng họng: “Hắn lại dùng chiêu này, giả mạo người thừa kế Doãn thị đi tán gái sao?”