Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ

Chương 33 :

Ngày đăng: 17:25 18/04/20


Tần Cảnh quắc mắt sắc như dao hung dữ nói: “Tôi có cần cởi ra cho anh xem không?”



“Có a!” Doãn Thiên Dã rất tranh thủ toét miệng, cười nhăn nhở.



Sau đó lại thấy Tần Cảnh cơ hồ chuẩn bị nhào lên cắn người rồi, Doãn Thiên

Dã mới vội vàng đổi mặt nghiêm túc, hết sức thành khẩn nói: “Vậy em vào

toilet đi, tôi chờ em!”



Nhưng Tần Cảnh cũng không động đậy,

trong lòng vô cùng bối rối hiện cả lên mặt, ai, những việc này, bảo cô

làm sao mà nói ra miệng được đây?



Doãn Thiên Dã thấy cô cúi đầu vẻ mặt rất khổ sở, mặt hình như có xu hướng càng lúc càng đỏ, buồn bực nói:



“Này, em làm sao vậy?”



Tần Cảnh muốn khóc lên được, ủy khuất nói: “Cả nút buộc và móc đằng sau đều tuột ra rồi, tôi không nhúc nhích được!”



Vạn nhất đi được nửa đường, áo lót từ trong quần áo rơi ra, thì bảo cô biết xử lý thế nào?



Doãn Thiên Dã ngẩn người, lần này, đến cả anh cũng đỏ mặt, không tự nhiên

lắm mà hạ giọng: “Vậy phải làm sao? Thế thì làm luôn việc đấy trong xe

sao?”



Mặt Tần Cảnh mặt đã nóng như có lửa thiêu, coi như cô có

vén hết áo lên, cũng chỉ miễn cưỡng có thể sửa lại được chỗ nút áo,

nhưng cái móc nhỏ sau lưng thì thế nào cũng không móc lên được. Trừ phi

cô cởi áo ra, đem áo lót lấy xuống mà sửa.



Lúc này Tần Cảnh đã

xấu hổ đến mức mắt không biết nhìn đi đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu, giọng nói nhỏ như muỗi: “Có thể giúp tôi một chút được không, sau lưng

tôi không với được tay đến!”



Doãn Thiên Dã sửng sốt, lần này không chỉ mặt đỏ, mà cả đến lỗ tai cũng đỏ bừng.



Anh yên lặng, một hồi lâu sau, mới không nói lời nào cởi dây an toàn vừa

mới đeo kỹ, dịch sang bên cô một chút, thấy cô vẫn cúi đầu không tự

nhiên chút nào, lại thấp giọng chỉ thị: “Sát lại đây!”



Tần Cảnh ngoan ngoãn nghiêng người sang, hướng về phía ngực anh.



Tay cầm điều khiển giữa xe ngăn lại chân cô, cô không còn cách nào khác

đành quỳ gối lên ghế, xê dịch sang phía anh, thấy vừa đủ rồi, lại cúi

đầu, tay có chút run rẩy cởi từng khuy trên áo.



Không gian trong xe chật hẹp mà riêng biệt.



Tròng mắt của Doãn Thiên Dã đặt trên khuôn mặc hồng hồng của Tần Cảnh, ánh

mắt như bị keo dán vào, kéo thế nào cũng không rời ra được.



Trong khoảnh khắc anh đột nhiên nảy ra một vài ý nghĩ kỳ quái.



Nếu như, sờ nhẹ lên đó, lúc này mặt cô ấy nhất định là mịn mịn, đúng rồi,

còn là nóng nóng, thế nhưng, thế nào cũng không nóng hơn nhiệt độ của

bàn tay anh bây giờ.



Trời ạ, sao đột nhiên nóng như vậy?



Cổ họng anh khô khốc, cảm thấy khoảng cách không nên gần như vậy, nhưng lại không chút kiêng kỵ ngắm nhìn cô.


Doãn Thiên Dã: …



Tần Cảnh:…



Nhưng kì lạ là, hai người cũng không cố thanh minh làm gì.



Doãn Thiên Dã gật đầu một cái, đem Tần Cảnh kéo vào trong.



Nhân viên ** thái độ phục vụ rất niềm nở: “Vậy, tiên sinh là muốn mua đồ lót gợi cảm, hay là mua loại đồ lót tình thú ạ?”



Doãn Thiên Dã:…



Tần Cảnh:…



Cô cảm thấy để cho Doãn Thiên Dã đi cùng mua đồ lót, đúng là một lựa chọn

sai lầm! Còn nữa, một giây tiếp theo lại càng cảm thấy hối hận!



Bởi vì giây tiếp theo, Doãn Thiên Dã giảo hoạt nhìn Tần Cảnh một cái, nhàn

nhạt mở miệng: “Là vậy, cô ấy dáng người không đẹp, mặc đồ lót tình thú

sẽ khó coi!”



Nhân viên bán hàng sững sờ một chút, vội vàng cười: “Tiên sinh, người này vóc dáng rõ ràng đúng là rất tốt a!”



Tần Cảnh nhất thời không phản ứng nổi, cũng có chút không phục: “Ai nói tôi mặc trông sẽ khó coi?”



Doãn Thiên Dã mắt lấp lánh: “Thật là không phải sao?”



Anh chỉ chỉ con ma-nơ-canh, đang mặc một bộ quần áo lót tình-thú màu hồng

mỏng như cánh ve, nói: “Vậy em thử bộ đó một chút, cho tôi xem!”



Tần Cảnh thế mới biết hắn có âm mưu, mặt đỏ lên, nhìn lại, cái vải lụa kia căn bản là không thể che được cái quái gì cả!



Doãn Thiên Dã vẻ mặt sung sường cười xấu xa, vô cùng đắc ý.



Nhân viên bán hàng ** vẫn tự cho là thức thời đứng một bên thêm dầu vào lửa: “ Tiên sinh thật tinh tường, đó là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi! Nếu cô gái này mặc, nhất định vô cùng gợi cảm! Chúng tôi có phòng thử

đồ, chi bằng, tiên sinh cùng bạn gái vào thử xem, thay vào nhìn một

chút?”



(ôi cái cửa hàng, tiện thật, còn cho dùng thử)



Doãn Thiên Dã cúi xuống, xích vào gần gò má đỏ bừng của Tần Cảnh, thanh âm

trầm thấp như phủ màu đen: “Có muốn tôi theo em đi thử đồ một chút, cho

em vài ý kiến?”



“Thử cái đầu anh!” Tần Cảnh nghiến răng nghiến lợi, hung hăng liếc mắt trừng anh, mới xoay người tự chọn vài chiếc áo lót.



Khi nhân viên bán hàng vào trong phòng thử đồ giúp cô chỉnh lại đồ, vẫn còn liên tục khen: “Bạn trai em thật là đẹp trai a, nhưng là, em cũng rất

đẹp a! Sao lại đẹp đôi như vậy được chứ?”



Tần Cảnh cười đối phó,

không trả lời. Một khắc đó trong lòng đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ kì

quái, có lẽ, thật sự xứng đôi chăng?



Cô lắc đầu một cái, cảm thấy hôm nay hình như thật bất thường, vì vậy rất nhanh tự ép buộc chính mình bỏ đi ý nghĩ kia.



Chọn xong đồ lót phù hợp, Doãn Thiên Dã thanh toán, cùng cô ra khỏi cửa hàng.



Lúc đi đến thang máy, đi ngang qua một cửa hàng trang sức. Tần Cảnh vô ý nhìn qua, cư nhiên lại nhìn thấy An Nham.