Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ
Chương 36 :
Ngày đăng: 17:26 18/04/20
Tần Cảnh cùng Doãn Thiên Dã quay phim liên tục mấy ngày cho kịp tiến độ, ngày nào cũng đi qua studio, công ty, về nhà, đột nhiên nhìn mấy người họ quay phim, đột nhiên phải chạy chỗ nọ chỗ kia, kể ra cũng vẫn rất vui sướng.
Người vội vàng, liền không còn cảm giác muốn đợi kết quả cuộc thi kia nữa, ngược lại nhẹ nhàng tự tại.
Doãn Thiên Dã hành trình ngày thứ tư, là đi quay một bộ phim chiếu hàng tuần. Đây là lần đầu trong nước dùng hình thức phim truyền hình quay cuốn chiếu thế này. Diễn viên một bên vẫn diễn, phim truyền hình một bên vẫn chiếu. (Dip:giống phim Hàn á)
Điểm tốt là, chu kỳ chế tác ngắn, bình thường phim truyền hình muốn đợi quay xong rồi hậu kỳ các việc cũng phải trên dưới nửa năm mới chiếu trên truyền hình, nhưng phim chiếu hàng tuần sau khi làm xong được mấy tập, đã có thể chuyển đến cho các đài truyền hình trình chiếu rồi.
Đây là phương pháp rất tốt để nhanh chóng lăng xê diễn viên mới. Hơn nữa, nếu như diễn viên có nhiều khán giả yêu thích, về sau đất diễn tương ứng sẽ được tăng lên.
Nói như vậy cũng có nghĩa là, điểm không tốt, chính là nếu như diễn viên diễn không tốt, có khả năng nửa đường sẽ bị biên kịch cho chết, sau đó đổi nhân vật khác.
Tần Cảnh cảm thấy loại phương thức này rất kích thích, trên đường đên studio, còn tâm huyết dâng trào, kích động cổ vũ Doãn Thiên Dã một phen, kêu anh cố lên, fighting. Nhưng người nọ hình như không quá cảm kích, mắt đúng quy chuẩn đại minh tinh nâng lên liếc một cái, đầy sức mạnh: “Lấy năng lực của tôi, không cần phải lo đâu!”
Sau khi tới, lại phát hiện một việc không khiến cho người khác vui vẻ cho lắm. Vai nữ chính được định trước đột nhiên dính scandal, bị tổ biên kịch loại bỏ, đổi thành Tập Vi Lam.
Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã đều có chút không ngờ được, nhưng Tập Vi Lam không chút kinh ngạc, cư nhiên còn chạy đến chào hỏi Doãn Thiên Dã: “Thiên Dã, không ngờ bộ phim đầu tiên khán giả xem được của anh, lại cùng hợp tác với tôi, trùng hợp ghê!”
Doãn Thiên Dã ứng phó tính nói với nàng mấy câu nói.
Từ chỗ hở này nhìn, Tần Cảnh rất coi thường cái dạng ánh mắt có chút đắc ý này của Tập Vi Lam, đột nhiên nghĩ đến hôm trước hai người họ thảo luận chuyện thuê phòng trước kia, bây giờ nhịn không được tưởng tượng ra một đêm nhiều năm trước, Tập Vi Lam ra sức lấy hết vốn liếng hết sức cọ xát, cọ xát, lại cọ xát trên người Doãn Thiên Dã, kết quả, cũng chẳng cọ được ra cái gì.
Nghĩ đến đây, Tần Cảnh nhịn không được khóe môi cong cong.
Tập Vi Lam thấy cô lén lút cười trộm, có chút kỳ quái, lại đi đến bên cạnh cô, ôn nhu cười: “Tần Cảnh, nghe nói, hiện tại “Chuyện ngôi sao” quyền hành đều giao cho Trâu Manh? Khó khăn lắm mới phát triển được một chuyên mục lên tầm đó, cô lại hai tay dâng cho người khác? Thực đáng tiếc!”
Tuy nói như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt của cô ta chính là đang nói, tôi mới không tin cô lại đem giao cho người khác đâu, chắc chắn là bị người ta đá xuống ngựa phải không?
Tần Cảnh lén lút nhìn Doãn Thiên Dã, đoán anh chẳng không nghe thấy được, thế là cười hì hì với cô ta: “Tôi hiện tại còn muốn đi hẹn hò nói chuyện yêu đương, nào có nhiều tầm tư như thế mà quan tâm đến công việc bây giờ!”
Liên tục mấy ngày tăng ca, cho dù là Tần Cảnh chuyên cuồng công việc, cũng có chút chịu không nổi.
Càng không nói là đến cái giờ này rồi!
Cô vẫn ngồi ở bên cạnh, mắt rất nhanh không mở ra được nữa, còn ngơ ngẩn nhìn Doãn Thiên Dã và Tập Vi Lam vẫn đang diễn. Tập Vi Lam vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, Doãn Thiên Dã còn lại là mơ hồ trầm mặc.
Cho dù là ai tâm trạng cũng không thể tốt!
Sau không biết là lần thứ bao nhiêu, đạo diễn rốt cục nhẫn không được bùng nổ : “Cô tới cùng có thể diễn hay không hả? Cô biểu hiện ra ngoài cái gì cũng cứng ngắc! Không chân thật! Ra đường tóm bừa một người vào diễn cũng còn hay hơn so với cô!”
Xung quanh một mảnh trầm mặc, Tập Vi Lam, khóc!
Thế là, lại càng không thể làm việc được!
Tần Cảnh đối với nước mắt của cô ta một chút hứng thú không có, trực tiếp ngủ, ngủ gà ngủ gật không biết đến bao giờ, mơ mơ màng màng cảm thấy trên mặt thượng, giống như có con gì bò trên mặt.
Mở to mắt, liền nhìn thấy ánh mắt Doãn Thiên Dã mỏi mệt lại ôn nhu.
“Mệt mỏi lắm hả?” Anh nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, đôi mắt đẹp vẫn trong trẻo, bất quá tựa hồ có một tầng đạm đạm bóng râm.
Tần Cảnh có lẽ là ở trong giấc mộng, phản ứng trì độn, cư nhiên không có cảm thấy Doãn Thiên Dã xoa mặt mình như vậy có gì không đúng, trái lại mông lung cười cười: “Còn tốt lắm, anh thì sao?”
Anh cười cười, ôm cô lên: “Quay xong, về khách sạn đi!”
Tần Cảnh thật sự quá khốn, tùy tâm mong muốn nhắm mắt lại núp ở trong lòng anh, không hề ý thức bị anh ôm lấy, vừa đi vừa chạy đi ra.
Đương nhiên, cô càng không chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tiếu Tiếu và Tập Vi Lam.