Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ
Chương 54 : Ngoại truyện Thiên Cảnh 3
Ngày đăng: 17:26 18/04/20
Ba năm sau khi cưới, Doãn Thiên Dã 25 tuổi, Tần Cảnh 22 tuổi.
Tần Cảnh nghĩ, nhìn Doãn Thiên Dã bế con, là niềm hạnh phúc của đời cô.
Hai năm trước, hai đứa bé còn nhỏ, anh đã thích đùa với chúng nó rồi, chỉ tiếc, Khiêu Khiêu Đường Đường hình như với chuyện này không hài lòng lắm. Hai bảo bảo đáng yêu vốn thấy ai cũng cười, mà vừa nhìn thấy Doãn Thiên Dã thì mặt 囧, cái mũi và cái miệng nhỏ nhăn lại với nhau.
Đây là khách khí lắm rồi.
Quan trọng là không thể đụng vào, vừa đụng vào là khóc luôn.
Cho nên, hai cục cưng kháu khỉnh của Doãn gia nếu ngày nào khóc, không phải đói bụng, không phải khát nước, không phải buồn ngủ, mà là thấy ba ba.
Hai đứa vừa oe oe một cái, Doãn gia từ trên xuống dưới đều tập trung cùng lúc rống giận hội đồng:
“Thiên Dã, không được đụng vào Khiêu Khiêu Đường Đường!”
Lần này, Doãn Thiên Dã hết sức tủi thân, nhìn hai con từ xa, mặt in rõ dòng chữ: Bố rất yêu các con mà!
Nhưng mà để cho cục cưng không khóc nữa, anh vẫn nỗ lực kiềm chế ước muốn chạy tới ôm chúng nó điên cuồng hôn.
Cho đến tận một ngày nọ, Doãn Thiên Dã thấy hai đứa bé bò tới vò lui bên người Việt Trạch, cười khanh khách, không bình tĩnh nổi, chất vấn Tần Cảnh:
“Em nói xem, hai đứa này là con anh sao?”
Tần Cảnh một cước đá bay anh ra ngoài.
Tần Cảnh nhìn Doãn Thiên Dã một người ngồi xổm trong góc ai oán trồng nấm, thực sự đáng thương mà, hảo tâm vô cùng dụ cho hai cục cưng tâm tình thật tốt, lại ôm tới trước mặt Doãn Thiên Dã.
Kết quả, hai đứa nhỏ, sắc mặt lập tức biến đổi.
Thế là, Doãn Thiên Dã muốn khóc được, Tần Cảnh ở bên cạnh nhìn, rốt cuộc nhịn không được, cười ha ha.
“Đúng rồi, mẹ các con trong bụng có một bông hoa loa kèn thế này. Ba ba thả vào đó một hạt giống, trong bụng mẹ các con, sau đó, ngày này qua ngày khác, lớn lên thành Khiêu Khiêu Đường Đường!” Doãn Thiên Dã nghiêm túc giải thích, con anh cũng tập trung nghe, ngay cả Tần Cảnh cũng kinh ngạc, Doãn Thiên Dã lại có thể nghĩ ra cách giải thích rất kỳ quái nhưng rất mĩ miều như thế.
Khiêu Khiêu nghe xong, vui vẻ vỗ tay: “A, không phải là nhặt được!”
Đường Đường cũng hài lòng gật đầu một cái: “Giống như quả lớn lên trên cây, con thích ăn táo.”
Doãn Thiên Dã:…
Dạ, là giống nhau.
Cuối cùng, Đường Đường ngước mặt nhỏ lên: “Nhưng mà, ba ơi, con muốn có em trai a! Ba lại thả vào bụng mẹ một em trai, được không?”
Khiêu Khiêu lăn lộn khắp sàn: “Con cũng muốn em trai, con cũng muốn em trai!”
Doãn Thiên Dã nói “Được!” sau đó liền quay đầu, nhìn Tần Cảnh đầy ẩn ý không tốt đẹp,
Tần Cảnh: TAT~~ QAQ~~ con gà bị con chồn để ý! TAT!
Và một năm sau, Khiêu Khiêu và Đường Đường thật sự đã có một em trai, Thiên Thiên.
Ba năm sau, người trong nhà đều nhận thấy, từ tướng mạo mà nói, Thiên Thiên trông cực kì giống Doãn Thiên Dã, nếu đem tấm ảnh Doãn Thiên Dã ngày bé ra so, thì gần như đúng một cái khuôn đúc ra; nhưng từ tính cách mà nói, Thiên Thiên cực kỳ giống Tần Cảnh, cũng như bà chị Đường Đường, hơn nữa, bình tĩnh đến mức này, chỉ có hơn chứ không có kém.
Khi ba đứa bé cùng đi ra ngoài, chỉ nhìn biểu cảm trên mặt, Thiên Thiên thực sự còn có vẻ là anh cả, tuy còn nhỏ, nhưng đã có khí thế áp bức mọi sự vật.
Đương nhiên, đây là cuộc sống hạnh phúc đến mãi về sau rồi!
_________________________________________
Phục anh Dã nghĩ ra cách giải thích như vậy. Sau này các bạn nhà mình có con hỏi câu này thì cứ học tập anh Dã nhé.