Nữ Phụ Muốn Ly Hôn

Chương 25 :

Ngày đăng: 11:54 30/04/20


Vân Yên được sắp xếp chụp ảnh poster theo hai kiểu, một kiểu là thời thiếu nữ, còn một kiểu là trang phục sau khi vào cung, phải chụp cùng nam chính và các vai phụ khác.



Lúc cô đang ở trong phòng để trang điểm hoá trang thành thời thiếu nữ, phát hiện không thấy Trầm Ám đâu.



Ở đây nhiều người, lại hỗn loạn. không tìm được Trầm Ám, Vân Yên lập tức luống cuống, nhưng đãtrang điểm được một nửa, cũng không thể nói đi là đi. cô liên tục ngóng nhìn về phía cánh cửa, nóng nảy cũng viết trên mặt.



Hoá trang xong.



Vân Yên không để ý gì cả, trước nhất nhấc váy chạy ra ngoài. Ở sau lưng thợ trang điểm gọi cô, côdừng chân một cái, thấy Trầm Ám cách đó không xa.



anh đứng dưới một cái cây, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay. Điện thoại di động là cô mua cho, cô vừa nhận được tiền cát-xê là mua liền ba chiếc điện thoại, cô một cái, Trầm Ám một cái, Chu Mạn Chi mộtcái.



Nhưng thật ra là không cần phải mua cho Trầm Ám, hai người bọn họ suốt ngày ở chung một chỗ, gần như không có lúc nào tách rời. Vì vậy sau khi mua điện thoại Vân Yên cũng không dạy Trầm Ám những chức năng nghe gọi điện thoại này, cô cảm thấy Trầm Ám không cần.



Nhưng bây giờ anh cầm điện thoại cô mua cho ấn mấy cái, rồi để bên tai nghe điện thoại.



Trong lúc nhất thời cô không dám bước đến.



Lúc này, bên cạnh có người gọi cô: “Hey? Đây chẳng phải là... em gái nhỏ lần trước sao?”.



Vân Yên chậm lụt quay đầu, nháy mắt mấy cái: “... Chị Mộng Mộng ạ?”



Chị Mộng Mộng tên là Phó Tây Mộng, đóng vai nữ chính trong “Song xu”.



Lúc trước hình tượng của chị ấy vẫn luôn là ngự tỷ, lần này lại đột phá. Áo trắng váy trắng, trang điểm đơn giản thanh thuần, trông có vẻ vốn là như thế.



Cuối cùng cô liếc nhìn Trầm Ám dưới tàng cây, bị Phó Tây Mộng kéo đi chụp poster.



Chụp ảnh xong, sau khi thay đồ diễn, Chu Mạn Chi đến, Trầm Ám cũng đứng cạnh chị ấy.



Vân Yên đi tới, phát hiện sắc mặt Chu Mạn Chi hơi quái dị. Thấy cô tới, miễn cưỡng cười một chút, nóivới cô: “Công ty bố trí nhà cho em, để chị đưa em qua.”



Vân Yên liếc mắt nhìn Trầm Ám, không nhìn ra điều gì khác thường. Gật đầu một cái: “Dạ.”



trên xe, Vân Yên và Trầm Ám mỗi người ngồi một bên, Trầm Ám không thắt dây an toàn, mắt chăm chú nhìn Vân Yên, Vân Yên thấy được, lại không quan tâm.



Tay Trầm Ám từ từ đưa qua, nắm tay Vân Yên.



Vân Yên yên lặng mấy giây, giãy ra, xoè bàn tay duỗi qua: “Đưa điện thoại đây.”



anh sửng sốt một chút, cầm lấy điện thoại đưa cho cô.



Vân Yên vừa mở điện thoại ra, vừa vặn hỏi anh: “Vừa rồi gọi điện thoại cho ai vậy?”



Trầm Ám lắc đầu một cái.



Vân Yên tìm được nhật ký cuộc gọi thì mở ra, bên trong chỉ có một dãy số, là của Chu Mạn Chi.



Chu Mạn Chi giải thích: “À, chị gọi cho em mà em không nhận, nên mới... gọi cho Trầm Ám. Nhưng cậu ấy nhận mà không nói gì cả.”



Có lẽ là tuỳ tiện ấn trúng nút trả lời, dù sao cũng có hai nút để ấn.



Vân Yên không nói gì.



Trầm Ám cất điện thoại vào, lại nắm tay cô, lần này cô không giãy ra.



Xe đậu ở cửa một tiểu khu, Chu Mạn Chi xuống xe nói chuyện với người gác cổng. Trong xe chỉ còn lại hai người Vân Yên và Trầm Ám.



Đột nhiên Vân Yên lên tiếng: “Lần sau anh đi đâu phải nói cho tôi biết.”



Trầm Ám gật đầu.



Mấy giây sau, Vân Yên không hài lòng, được voi đòi tiên nói: “Sau này anh phải ở cạnh tôi.”




Trầm Ám: "Đóng rồi, không lạnh."



" Được rồi. anh ngoan ngoãn ở nhà chờ, buổi tối tôi trở về. Mệt mỏi thì ngủ một giấc, nhưng khôngđược ngủ quá say, lát nữa tôi gọi điện thoại nhắc nhở anh uống thuốc."



" Được."



...



Mười mấy phút sau, bỏ điện thoại xuống.



Vân Yên đang muốn cất điện thoại di động, không đến ba phút, lại có cuộc gọi.



"Sao rồi?"



"..."



“À, chỉ là muốn gọi cho tôi hả..."



"Đói sao? Trong tủ lạnh có bánh mì và sữa bò, anh muốn ăn chút gì không?"



...



một giờ đi đường, Vân Yên nhận điện thoại hơn mười lần.



Chu Mạn Chi ngồi ghế tài xế mặt đầy chết lặng, nghe Vân Yên ở ghế sau đặc biệt có kiên nhẫn, trong điện thoại giống như dỗ trẻ con nói nhảm câu được câu không nhàm chán, đột nhiên cảm thấy, sợ là Vân Yên coi Trầm đại thiếu như con trai mà nuôi.



——



Rất lâu rồi Trầm Ám không tới công ty, tất cả thời gian gần như đều dành cho Vân Yên. Công ty do anhbắt đầu chuẩn bị từ khi còn ở nhà họ Trầm, bởi vì có trí nhớ đời trước, nên làm rất nhiều chuyện cũng thật thuận lợi.



nói là công ty, thật ra thì kích thước không lớn, nhân viên cũng không có quá nhiều. Lúc này anh ngồi ở trong phòng làm việc, đứng đối diện là một người đàn ông toàn thân đầy cơ bắp từng bị Vân Yên đánh.



Nam cơ bắp cầm một xấp tài liệu, mấy lần muốn hỏi ông chủ là anh có hài lòng với trang trí của biệt thự không, vừa mở miệng, ông chủ lại bắt đầu gọi điện thoại.



" Ừ... Được... Ừ..."



Ông chủ không nói nhiều, gần như đều trả lời bằng đơn âm, nhưng biểu cảm trên mặt có thể nói là ôn nhu, tại sao lại thấy doạ người thế nào ấy?



một giờ trôi qua, chân nam cơ bắp cũng chua xót, rốt cuộc ông chủ cũng bỏ điện thoại xuống. hắn tìm được cơ hội vội vàng chen vào nói: "Ông chủ kiểu trang trí đó ngài có cái gì không..."



Reng reng mấy tiếng, ông chủ lại có cuộc gọi tới.



Nam cơ bắp: "..."



hắn không có người yêu nên trong lòng trợn trắng mắt, thì nghe thấy ông chủ nói: " Ừ, mới vừa uống thuốc."



Con khỉ á, một tiếng đồng hồ chỉ lo nhìn chằm chằm điện thoại di động.



"Được."



"Hả?"



"Tại sao?"



Nam cơ bắp trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình nhanh chóng đổi cái rụp qua biểu cảm ủy khuất.



"Em không nhớ tôi sao?"



Nam cơ bắp: "..."



hắn cảm thấy, chút nữa mình có thể bị diệt khẩu hay không?