Nữ Phụ Muốn Ly Hôn

Chương 30 :

Ngày đăng: 11:54 30/04/20


Vân Yên giãy giụa mấy cái, rồi bỗng nhiên không giãy giụa nữa.



Trầm Ám đi rất nhanh, không đến mấy bước thì bọn họ đã đến trước cửa nhà. anh nhấn mật mã, cửa mở ra.



Vân Yên nhìn thấy, tự dưng trong lòng sợ hãi. cô cũng không phát hiện giọng mình hơi run rẩy: “Trầm, Trầm Ám?”



Trầm Ám trở tay đóng cửa lại, cúi xuống không nói tiếng nào cởi giày cho cô. Hai chân cô bị đông lạnh buốt, anh ấp trong tay sưởi ấm.



Cách cánh cửa, Vân Yên nghe thấy gió bắc mang theo bông tuyết thổi qua. Trong lòng cô phát lạnh, thật sự không dám phản kháng.



Trầm Ám ngẩng đầu lên, lại tháo khăn quàng, cởi mũ cho cô. Lúc cởi mũ Vân Yên né tránh theo bản năng, đôi mắt không nhìn anh.



anh ngừng một lát, vẫn cởi mũ xuống. Tóc cô rối bời, anh dùng ngón tay gỡ chải giúp cô, động tác cực kỳ ôn nhu.



Ôn nhu này khiến Vân Yên có phần muốn khóc.



Cởi cho cô xong, Trầm Ám lại cởi áo khoác của mình. Thừa dịp chốc lát ánh mắt anh rời khỏi người mình, Vân Yên thử giãy giụa. Hình như không nghĩ tới cô sẽ phản kháng vào lúc này. Khí lực của Trầm Ám nới lỏng không ít nên cô dễ dàng thoát khỏi. Dép cũng không thèm mang, chạy băng băng về phòng.



Tầm mắt Trầm Ám nhìn sang phương hướng cô chạy đi, ánh mắt u ám.



không thể chờ đợi thêm nữa.



Cùng lắm thì anh giam cô lại, giam cả đời.



Trầm Ám bước từng bước đến trước phòng ngủ của Vân Yên, đúng như dự đoán, cửa đã khoá.



anh không nhanh không chậm lấy chìa khoá ra, muốn mở cửa. Đột nhiên nghe thấy tiếng Vân Yên mang theo nức nở sau cánh cửa: “Trầm Ám.”



anh ngừng một lát, kiên nhẫn đợi mấy giây.



Vân Yên nói: “anh đi đi.”



Trầm Ám liếm liếm môi, nguy hiểm nheo mắt lại.



Két một tiếng, cửa mở ra từ bên trong.



Đôi mắt Vân Yên hơi đỏ, bộ dạng giống như vừa khóc xong. Trầm Ám thấy thì hơi sửng sốt, theo bản năng giấu chìa khoá đi.



“Mấy cái này cho anh.” một tay Vân Yên siết chốt cửa, một tay siết mấy tờ tiền giấy. Cắn môi do dự trong chớp mắt, nhét tiền cho anh.



“anh...” cô ngước mắt nhìn anh một cái, lại nhanh chóng cúi xuống.



“anh chú ý an toàn.”
Khách sạn do đoàn làm phim đặt, phòng của diễn viên tốt hơn một chút, phòng của staff kém hơn một chút. Bởi vì bọn họ tới trễ, Vân Yên còn tốt, có một phòng của mình, nhưng Trầm Ám thì phải ở chung phòng với người khác.



Vân Yên cho là anh sẽ không vui, vẫn đang rối rắm có muốn để cho anh ngủ chung với mình hay không. Kết quả biểu cảm của anh bình thường, cũng không làm nũng với cô, gật đầu một cái đồng ý. Lần này Vân Yên muốn nói, cũng không tiện chủ động nói.



Thu xếp ổn thỏa, hai người đến đoàn làm phim.



Thành phố Giang lạnh hơn thành phố Nam rất nhiều, đoàn làm phim lấy bối cảnh ở nơi vắng lặng, căn bản không gọi xe được. Cũng may đoàn làm phim cách khách sạn không xa, hai người cứ như vậy đi tới, vốn xuống máy bay cũng đã là buổi chiều, cộng thêm trời lạnh đi chậm, lúc đến đoàn làm phim, trời đã tối rồi. Vừa vặn quay xong, staff đang thu dọn đồ đạc.



Lý đạo diễn căn bản không nghĩ tới hôm nay cô sẽ đến, nên người đã đi rồi. Còn lại mấy staff quan sát cô ánh mắt cũng hơi kỳ quái, ngay cả thợ trang điểm bình thường nói vài lời với cô cũng hơi né tránh.



Trong lòng Vân Yên hiểu, đại khái là do cô đánh Trầm Minh, khiến bọn họ "nhìn cô với cặp mắt khác xưa".



Người khác không để ý tới cô, cô cũng không mặt dày sáp lại nói chuyện. Cùng Trầm Ám theo đường cũ trở về, dọc đường đi hơi buồn buồn, không nói lời nào.



Trầm Ám ở lầu hai, Vân Yên ở lầu ba.



Vào trong thang máy, Vân Yên chờ Trầm Ám mở miệng muốn ngủ chung với cô, chờ mãi, thang máy dừng lại ở lầu hai, Trầm Ám từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng.



Trầm Ám cất bước sắp đi ra ngoài.



Vân Yên hoảng hốt, níu lại góc áo của anh. Trầm Ám nghi ngờ quay đầu.



"anh, anh ngủ sớm một chút!" Vân Yên nói xong, lập tức buông tay ra, hai tay cũng giấu ra sau lưng, tầm mắt nghiêng qua một bên không nhìn anh.



Khoé môi anh hơi vểnh lên, gật đầu một cái rồi đi.



Vân Yên trở về phòng rửa mặt xong, mở vali ra tìm quần áo ngủ để mặc, bất ngờ phát hiện quần áo ngủ của Trầm Ám ở chỗ cô.



Quần áo ngủ là trước đây không lâu mua cùng lúc với quần áo ngủ của cô, trừ kích thước khác nhau, thì kiểu dáng cũng không khác nhau lắm. Lần này tới, bọn họ cũng chỉ mang theo hai bộ đồ ngủ này.



Làm sao đây? Bây giờ muốn cô đi đổi lại quần áo ngủ sao?



Nhưng là cô một nữ nghệ sĩ, nửa đêm đi gõ cửa phòng nam trợ lý của mình, tìm anh lấy đồ ngủ, có thể hơi kỳ quái không?



Phòng Trầm Ám còn có người khác thì sao, không chỉ một, là mấy người. cô làm như vậy, có thể tưởng tượng được tương lai sẽ truyền ra nhiều bát quái đặc sắc.



Đúng rồi, điện thoại!



Vân Yên tìm điện thoại di động, gọi đến số của Trầm Ám, mấy giây sau, trong vali truyền ra tiếng chuông điện thoại.



Vân Yên: "..."