Nữ Phụ Muốn Ly Hôn

Chương 5 :

Ngày đăng: 11:54 30/04/20


Editor: Typard​



Vừa nảy ra ý định ra đi, thì đã không thể đè xuống được.



Vân Yên vốn định ở nhà họ Trầm một thời gian trước, chờ Trầm Ám khôi phục thần trí, rồi cô hẵng ly dị với anh. Sau đó xa lánh né tránh chuyện trong lòng, trước kia sống thế nào thì sau này sống thế ấy, côlà một người có tay có chân, không phải cứ rời khỏi nhà họ Trầm thì không thể sống nổi.



Nhưng đến khi nào Trầm Ám mới có thể khôi phục thần trí đây?



Trong truyện, anh khôi phục thần trí là do bị nữ phụ hãm hại, đầu óc bị kích thích. Nhưng Vân Yên nào dám làm hại đại nhân vật phản diện chứ, làm không tốt sẽ có kết cục thê lương giống như nữ phụ.



Vì thế cũng chỉ có thể mòn mỏi chờ, chờ điều bất ngờ, hoặc người làm ra chuyện bất ngờ. Thân là đại nhân vật phản diện, Trầm Ám chắc chắn phải phát huy tác dụng, tình tiết tiểu thuyết nhất định sẽ trở về quỹ đạo vốn có.



Lúc Vân Yên nghĩ đến đây trong lòng cũng mơ hồ, nhưng lại không có cách nào khác, vì thế miễn cưỡng tự thuyết phục mình. Mà lúc này, cô có dự định mới, trước đây cũng chỉ chôn trong lòng suy tính, giờ bị moi ra.



Nữ phụ không đánh giúp Trầm Ám, thì còn ai có thể đánh giúp Trầm Ám đây?



Từ sau khi Trầm Ám lớn lên, không biết là Trầm phu nhân có kiêng dè hay thế nào, không ra tay đánh anh nữa, cao lắm là thừa dịp chủ tịch Trầm không ở nhà thì bỏ đói anh mấy ngày.



Trầm Minh thì sao? Là nam chính, mỗi ngày hắn đều gặp rắc rối mới trên thương trường, nào có thời gian rảnh rỗi bắt nạt một người ngu.



Huống chi, sâu trong lòng Vân Yên cũng không muốn Trầm Ám bị tổn thương. Trầm Ám khiến cô nhớ lại khi còn bé không nơi nương tựa, ở trong nhà của chính mình nhưng lại giống như ăn nhờ ở đậu, nếu thật sự có người tìm anh gây chuyện, sao cô có thể ngồi yên mà không để ý đến.



Cứ thế, hẳn là Trầm Ám sẽ bình yên ngốc nghếch cả đời thôi.



thật ra Vân Yên rất mâu thuẫn. Đối với Trầm Ám mà nói đơn thuần làm một kẻ ngốc không có gì là không tốt cả, dù sao Trầm Minh cũng là nhân vật chính, chống lại hắn chỉ có chết. Nhưng đối với cô mà nói, cô còn chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không muốn qua loa trở thành vợ người ta như vậy chút nào.




Trầm phu nhân làm khó anh, chủ tịch Trầm có vẻ cũng không quan tâm anh lắm, Trầm Minh thì khôngcần nói, hôm nay vú Ngô cũng vì Trầm Ám mà bị mắng.



Ngay cả tự mình ăn cơm mà anh cũng không làm được, vì cô xuyên đến, nên nửa đời sau hẳn là bị sửa lại, nếu không thể khôi phục lại thần trí thì anh sẽ ra sao đây?



Nghĩ xa một chút, chủ tịch Trầm còn sống mà Trầm Ám đã luôn bị người ta bắt nạt. Sau này chủ tịch Trầm không có ở đây, sợ rằng ngay cả một chỗ ở anh cũng không có, nói không chừng sẽ biến thành người đàn ông lang thang dưới chân cầu vượt.



Vân Yên cảm thấy mình có lỗi rất lớn, cô càng nghĩ càng sợ hãi, dường như thấy được Trầm Ám co rúc dưới chân cầu, chết rét chết đói, hoặc là thi thể bị người ta đánh chết.



Vali hành lý bị đặt trên đất.



Vân Yên ra một quyết định, quay đầu mở cửa, phát hiện Trầm Ám đã không còn ở đây, cô bước lên lầu tìm anh.



- ------



Lúc Vân Yên đẩy cửa, Trầm Ám ngồi ở mép giường, bên cạnh có thứ gì phát sáng xanh, lấp lánh hai cái, rồi chợt tắt.



cô không để ý, làm như kẻ trộm rón rén đi tới, cũng không mở đèn, mò một bộ đồ trong tủ treo quần áo ra, mặc lên người anh.



Có lẽ Trầm Ám không phản ứng kịp, hiếm thấy không kháng cự.



Mặc đồ xong.



Vân Yên cúi đầu nhìn thẳng vào anh, hẳn là nhờ vào ánh đèn bên ngoài, đôi mắt cô sáng lên. Giọng nóicố gắng hết sức đè thấp xuống: “Trầm Ám, anh có nguyện ý đi cùng tôi không?”