Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!

Chương 2 : Chưa gì đã đụng độ nam chủ

Ngày đăng: 11:07 30/04/20


-a~ Mình không tin, mình không tin....



Cố Doanh Doanh trụ vào tường nhìn lên chiếc gương có một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp... Dù cô có thần đồng thiên tài thì cô cũng là con gái phản ứng ngạc nhiên và hoảng hốt là không tránh khỏi....



-Thiên a! Ông cho tôi xuyên cô nữ chính không xuyên xuyên vào nữ phụ làm gì???? Ta muốn sờ cơ thể mỹ nam!!!!



.... Cho mỗ tác giả nào đó rút lại lời phản ứng kia.....



Cô nhíu mày nhìn mình trong gương rồi đánh cái phóc vào đầu



“ đúng rồi mình là nằm mơ! Mỉnh chết rồi cơ mà!”



Cô chạy xồng xộng vào phòng bệnh của mình mặc kệ mĩ nam đã mặc đồ chỉnh tề đứng dựa tường đợi cô nhếch đôi môi lên yêu nghiệt đợi xem cô làm gì, nhưng cô nào để ý liền nhảy lên giường nằm nhắm tịt mắt mồm lẩm bẩm:



-Mình đang mơ mình đang mơ! Mình đang mơ!!!



Minh Dạ Nguyệt liền nhíu mày nhìn cô gái đang cố phớt lờ mình đang cố lẩm bẩm cái gì đấy liền nói:



- Cô có cần tôi gọi bác sĩ ko Tích San San?



Cái bộ dạng quan tâm này chính là mỉa cô, cô có phải đang bị điên không đâyyyy, cô mở mắt đến 5 lần vẫn thấy mình ở đó liền nhắm mắt lại hô to giơ cả 2 tay lên:



- Doraemon đưa ta về!!! Cánh cửa thần kì mau hiện ra!!!



Minh Dạ Nguyệt thở dài quay lưng bước đi ném cho cô một câu:



- Đồ thần kinh!



- Khoan! Mĩ Nam đừng đi!!!



Anh liền dựng lại mỉm cười quay người.... Xem ngươi có cái gì nào



- Đây là đâu? Anh là ai đây là diễn biến đến chương mấy rồi?



Anh nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của cô có chút nghi ngờ khi đụng xe đã đụng rơi văng cả não của cô rồi có khi? Nhưng anh vẫn trả lời:



- Đây là bệnh viện, tôi là Minh Dạ Nguyệt, có phải là cô đụng xe bị văng luôn não đi không?



Hỏi xong cô trực tiếp bỏ qua lời tiếp của anh suy nghĩ.... Đụng xe và bệnh viện, đây có lẽ mới làchương thứ 3 bắt đầu khi cô ra viện mới gặp nữ chính và nam chính, cô ngước lên nhìn anh:



- Anh cũng là nam chính à?



Nam chính? Anh nhíu mày rồi tặc lưỡi bỏ đi ném lại một câu nói:


- Bắcsĩ Hạo Thiên, con gái tôi cứ đòi xuất viện, liệu có thể không?



Mẹ! Mẹ hại chết cô rồi tại sao lại nói với gã điên này! Cô ánh mắt ai oán nhìn mỗ mẹ nào đó không hiểu nhìn lại con tưởng con đang buồn, liền đau xót.



Lăng Hạo Thiên thấy sắc thái cô liên tục biến dạng như con tắc kè hoa vẫn lạnh lùng nhìn qua Hạ Hà nói:



- Cô yên tâm, một tuần nữa có thể xuất viện.



- Tôi muốn xuất viện luôn!!!!



Anh nhìn ánh mắt của lời nói này liền trong mắt có chút thú vị đáp:



- Cơ thể suy nhược nặng, cần nghỉ ngơi dài hạn, cần được các bác sĩ chăm sóc cô ấy về e rằng...



Ta phi! Cô phi nghìn lần, Hạ Hà hoảng hốt nói:



- Nghiêm trọng vậy sao bác sĩ Hạo Thiên? San Nhi tạm thời con ở đây một tuần đi! Mẹ sẽ đến thăm con thường xuyên, ngoan!



A ~Cô khóc không ra nước mắt, đồ cầm thú, suy nhược đầu ngươi, nghỉ ngơi nhà ngươi!!!



Cô nhìn người mẹ dễ bị lừa gạt của mình dần xa liền khóc trong lòng....! Ma Mi người đừng bỏ ta!!!! Ta không muốn bị róc thịt!!!!



Ai đó vừa trêu chọc cô nhịn cười đến nội thương vẫn giữ khuôn mặt ôn nhu nói một câu lạnh lùng:



- Tích Đại tiểu thư cô nghỉ ngơi đi.



Nghỉ cái đầu mi!!!!! Vừa căm ghét chán ghét ta xong giờ lại giữ ta lại để trêu đùa, đồ biến thái! Đồ bệnh hoạn! Mi chính là chó đầu thai!



Cô thầm chửi rủa mỗ nam nào đó đang cố nhịn cười đến nội thương bước ra, liệu mỗ nam nào đó nghe được những lời trong lòng của cô có tức đến ngoại thương nốt không?



Cô chán nản nhắm mắt, không suy nghĩ về tên cấu nào đó nữa, cô phải ngủ lấy sức! Không có sức sao chạy khỏi các tử thần (nam chính) đây?



Cô đã ngủ thiếp đi, cảm nhận được gì đó nhột nhột trên tóc như ai đó đang vén tóc cô, cô liền hơi nhíu mà rồi chọn một tư thế thoải mái ngủ tiếp.



- San san ...



Giọng nói nam tính quyến rũ đó gọi cô rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhìn công chúa đang say ngủ....



Cô vốn chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết đó không hề biết rằng đằng sau câu chuyện có những gì kì lạ cô không hề biết...