Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!

Chương 40 : Giáo sư David & Ken

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Cô đụng vào cùng nghe thấy tiếng nói liền đầu ngẩng lên. Vị nam nhân đẹp trai nào đó mỉm cười ôn nhu lại tiếp tục hỏi:



- Sao vậy học sinh San San?



Tiếng mọi người lại bắt đầu xì xào...



- Thấy không? cái tật háo sắc chẳng bao giờ chừa, còn cố ý tạo chú ý cho giáo sư David của chúng ta nữa chứ!



Cô tai vẫn ù ù một lúc mới sực tỉnh lùi lại cười trừ:



- Xin... xin chào giáo sư.... David...



Cô quên mất! Tại sao cô có thể quên mất Dụ Nguyên chính là giáo sư David cơ chứ, ở trường luôn lấy biệt danh để gọi... Vì vậy Dụ Nguyên mới quen nữ chủ và xà vào lòng nữchủ được... Nếu không thì công ty hay bạch đạo nữ chủ như vậy cả đời cũng không có liên quan đến vị nam nhân đẹp như thần này....



Thiên a~ Người bất công! Ta cũng muốn có bàn tay vàng!!! San San gào thét trong lòng vẫn lùi lại phía sau không cẩn thận liền hụt chân, cô chưa kịp định hình thì cơ thể đã nằm trong vòng tay của ai đó... Cùng với tiếng gào thét loạn xạ của con gái và tiếng huýt sáo trêu trọc của con trai.... Cô thấy da mặt mình chắc cần đắp thêm quá....



Dụ Nguyên vẫn ôm cô vào lòng, cúi đầu lo lắng:



- Em không sao cứ?



Cô tất nhiên là có sao rồi! Cô sắp bị các nữ sinh mỗi người ghim một cái dao vào đầu rồi đấy! Cơ mà đây là tiếng trong lòng của cô mà thôi... Cô vội đẩy Dụ Nguyên ra cười trừ:



- Vâng thưa giáo sư em không sao!



Cô không muốn tiếp tục dây dưa liền chạy về chỗ với Mai Mai, cô nàng Mai Mai huých vai cái cười gian:



- San San của chúng ta ăn được đậu hũ của giáo sư nha~



Cô quay ra lườm đáp lại:



- Đậu hũ cái con khỉ, có mà hắn ăn đậu hũ của tớ thì có! Thật xui xẻo quá mà!




Cặp mắt yêu nghiệt nhìn cô mỉm cười, híp đôi mắt lại nói:



- Tích San San, em đây là quyến rũ tôi sao?



Cô thảm rồi... Cô thảm rồi.... San San khóc trong lòng.... Giáo sư ken và giáo sư David đều là nam chủ... Cô quên mất biệt danh của bọn họ... Thê thảm rồi....!!!!!



Minh Dạ Nguyệt thấy khuôn mặt của San San như ăn phải ruồi liền muốn cười, cô vẫn ngây ngốc nhìn anh. Anh cúi đầu xuống hơi thở phả vào tai của cô thì thầm:



- Còn muốn dựa vào tôi sao? Không sợ tôi đè ra ăn sạch ư?



Cô giật mình bừng tỉnh đẩy mạnh anh ra lùi về phía sau, bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, cô ngẩng lên nhìn... Quả nhiên là Dụ Nguyên.



Minh Dạ Nguyệt thấy Dụ Nguyên nhìn đắm đuối San San trong lòng có chút kì lạ nhưng lập tức bị anh quên đi luôn vì nghĩ nó không hề quan trọng, e hèm một cái rồi đi ra khỏi phòng kèm thêm một câu:



- Tôi đi trước Dụ Nguyên, chuyện hôm nay tôi nói, cứ suy nghĩ đi nhé.



Trong căn phòng chỉ còn lại Dụ Nguyên và San San, San San đứng tay ở đằng sau lòng như muốn gào thét lên chạy....



Anh vén nhẹ tóc của San San mỉm cười ôn nhu:



- San San... Dạo này sức khỏe của em có sao không? 



Cô thấy anh hành động ôn nhu liền có chút ngây dại bản năng háo sắc của sắc nữ trỗi dậy lắc nhẹ cái đầu, anh thấy cô lắc đầu liền trong lòng nhẹ nhõm, anh lôi một chiếc son môi ra mỉm cười ngại ngùng nói:



- Anh thấy mùi nó rất thơm.... Em không hay đánh son lên anh chỉ mua son dưỡng mùi cherry... Anh...



Cô nghe thấy cơ mặt liền giật giật... Nam chủ đang ngại ngùng với cô sao? Lại còn mua son cho cô nữa...? Cô cơ mặt càng giật giật im lặng nhìn Dụ Nguyên, anh không nói thêm mỉm cười đưa cho cô son.



Cô nhận lấy nhìn vào thỏi son, anh nhìn cô với ánh mắt mong chờ cô dùng thử, cơ mặt cô lại tiếp tục giật giật đành mở son ra đánh thử.



Anh nhìn cô đánh một lớp son nhẹ lên môi mùi hương đã lan tỏa ra, ngây dại nhìn cô... Đôi môi mọng như anh đào... Chỉ muốn cắn thử xem nó có vị gì...



Cô đã đánh xong liền quay ra định hỏi anh xem thấy thế nào liền thấy khuôn mặt Dụ Nguyên phóng to trước mặt mình, cô muốn lùi nhưng anh đã ôm nhẹ vào eo của cô. Ánh mắt của anh si mê thu hút ánh mắt cô dán chặt vào đôi mắt của anh... 



Anh dần cúi xuống gần đôi môi của cô hơn... Cô rất muốn nói gì đó nhưng ánh mắt của anh thập phần yêu thương làm trong lòng cô có chút gì đó nhộn nhạo, tim đập muốn vỡ ra khỏi lồng ngực vậy...



- Giáo sư David, em có bài muốn hỏi.... ơ....!



Một người đứng ngoài đơ người, hai người vẫn chìm vào đôi mắt của nhau vẫn chưa nhận ra đôi mắt của ai đó nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô....