Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 17 :

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Edit: Linhlady



Trên xe Mộ Thiếu Tử nhìn qua ngoài cửa sổ trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ, rời khỏi mình cô ta dường như trôi qua tốt hơn, chẳng lẽ cách làm lúc trước sai sao.



Tô Mộc liếc nhìn Mộ Thiếu Tử ngồi phía sau, nghĩ thầm, nữ chủ lần này xuất hiện trước mặt nam chủ, phỏng đoán đã khiến họ nhớ lại kí ức trước kia.



Nhưng nhìn thoáng qua hành trình, tháng sau đi B thị nói chuyện làm ăn, chỗ đó là bãi biển nổi danh nhất. Vốn là boss cùng tiểu Trương đi, cô nói chuyện cùng tiểu Trương một lúc, vẻ mặt cậu ta mập mờ nhìn cô. Cho nên Tô Mộc nắm chắc cơ hội lần này, xoát một phen hảo cảm thật tốt.



____đây là đường ranh giới Mộ Thiếu Tử ưu thương___



Sau khi đến nơi...



Tô Mộc tự giác xuống xe trước, chờ Mộ Thiếu Tử.



Tài xế mở cửa xe, xuống xe Mộ Thiếu Tử liếc Tô Mộc một cái, bộ mặt không chút thay đổi.



Lúc này đầu óc Tô Mộc liên tục xoay chuyển, thì ra boss thích cô, nhưng tai sao nguyên chủ không có ấn tượng ( mặt nghiêm túc).



Ánh mắt nhìn về phía cửa chính thấy đã có một người đứng chờ từ khi nào rồi.



Tô Mộc không hiểu boss tại sao lại trưng ra bộ mặt thối như thể bị người ta thiếu mấy trăm vạn, chỉ cho rằng hắn nghĩ đến chuyện Ninh Manh, cô yên tĩnh đi theo sau lưng Mộ Thiếu Tử.



"Mộ thiếu, mời đi bên này." Người dẫn đường lễ phép mang bọn họ đến nơi thương thảo, vào thang máy, đi mấy vòng mới đến.



Đi đến phòng khách rộng rãi, đã nhìn thấy một dáng người cao gầy, dáng người trên hình tam giác ngược, hai chân thon dài, đứng ở đó, thật muốn nhìn khuôn mặt người kia như thế nào.



"Tổng giám đốc, Mộ tổng đến." Người dẫn đường đi về phía trước giải thích rõ.




"Ninh tiểu thư, đến cùng cô muốn nói cái gì." Tô Mộc nhíu mày, không hiểu cô lại muốn làm gì nữa.



"Không có gì, chỉ là hiếu kỳ." Ninh Manh cười cười.



Tô Mộc nhìn cô ta một cái, cái gì cũng không nói xoay người muốn đi. Ninh Manh lại cầm lấy cổ tay cô, "Cách hắn xa một chút" cô ta không cam lòng khi mình rời đi nhiều năm như thế, bên cạnh hắn đã có người khác. ( Tô Mộc: Ngươi đã quên ngươi cũng có:)



"Buông tay. Ninh tiểu thư, tôi nghĩ tôi cùng với người nào lui tới, còn chưa tới lượt cô đến dạy tôi." Nói xong, Tô Mộc liền tránh thoát khỏi tay Ninh Manh, đi thẳng ra ngoài.



Ninh Manh giận quá hóa cười, nhìn thân ảnh Tô Mộc, cũng không biết suy nghĩ cái gì.



Tất cả đều bị Mộ Thiếu Tử trông thấy, vốn là hắn chỉ đi xem xem tại sao Tô Mộc đi lâu như vậy, không ngờ lại nhìn thấy một màn này, trong mắt chợt lóe qua một tia phức tạp.



Tô Mộc cúi đầu nhìn cổ tay bị Ninh Manh siết hồng (thủ đoạn), vuốt vuốt, nghĩ tới sức lực của Ninh Manh rất lớn. Lại ngoài ý muốn đụng vào lồng ngực người khác, cứng quá. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng nói "Thực xin lỗi", ngẩng đầu nhìn lên mới nhận ra là người quen "Boss? "



"Ừ" Mộ Thiếu Tử nhìn Tô Mộc chỉ tới bả vai hắn, liếc qua cổ tay cô đỏ lên, ánh mắt tối sầm lại.



"Boss, anh sao lại ra đây?"



"Đồ ăn đã mang lên, tên kia không kịp đợi " đôi môi mỏng gợi cảm của Mộ Thiếu Tử chậm rãi phun ra này vài câu.



"A được. Chúng ta đi nhanh đi."



"Tay cô bị sao vậy? " giống như vô tình hỏi qua.



"Không có gì, bị ống tay áo ghìm chặt. Gần đây chắc là tăng cân, chúng ta mau đi vào đi." Tô Mộc che che tay, thuận miệng tìm một lý do, bước nhanh đi.